Trọng Sinh Tôi Bị Chồng Cũ Cưỡng Ép Đoạt Lại

Chương 2-2: Mời chồng uống sữa

Việc này chắc không khó, vì anh vốn dĩ cũng chẳng muốn qua lại với gia đình cô làm gì.

Cô lục tìm điện thoại, mở danh bạ ra, thấy tên lưu của anh là “Ông xã thân yêu”, sững lại một chút, trái tim nhói lên một cơn đau xót.

Giang Ly còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không ngờ lại đâm đầu vào một “bức tường” vừa cứng vừa mềm.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đường viền xương hàm sắc nét và yết hầu rõ ràng của Trạm Lục Hành.

Anh ta sao lại ở đây?!

Lúc này, Trạm Lục Hành hơi nhíu mày nhìn cô.

Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ khó hiểu, hàng mi dài đổ bóng thành hình cánh quạt, môi hơi hé, để lộ hàm răng trắng như ngọc, khẽ cắn một điếu thuốc.

Anh vốn định ra xe lấy bật lửa, ai dè lại va phải Giang Ly ngay trước cửa.

Tim cô đập thình thịch.

Lâu rồi không gặp.

Lần cuối gặp nhau, vẫn là khi anh cầm tờ giấy ly hôn ép cô ký vào.

Giang Ly đỏ mặt, cúi đầu im lặng, lách người đi ngang qua anh.

Đẹp trai quá.

Thật sự quá đẹp trai.

Cô bỗng nhớ lại đời trước, bị anh ta hành hạ đến chết đi sống lại, thế mà vẫn không cam lòng buông tay.

Giang Ly có chút bối rối, vội vã đi lên lầu, vào phòng ngủ chính.

Tiếng bước chân vang lên phía sau, Trạm Lục Hành lại đi theo cô.

Cô bỏ túi xách vào tủ quần áo, vội vàng đi vào nhà tắm, liên tục dùng nước lạnh vỗ lên mặt, ép mình phải bình tĩnh lại.

Khi bước ra, Trạm Lục Hành đã thản nhiên ngồi trên ghế dài kiểu quý phi.

Anh dang rộng hai tay, cổ áo sơ mi đen để hở, lộ ra bờ ngực săn chắc mơ hồ.

Tay áo xắn cao, hình xăm trên cánh tay trái lộ rõ.

Trên cổ tay, chiếc đồng hồ đắt đỏ sáng lấp lánh.

Anh chính là kiểu người phóng khoáng không câu nệ, nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái tinh tế, trông vừa ngông nghênh lại vừa quyến rũ.

Trạm Lục Hành lười biếng duỗi đôi chân dài, “Ngày mai sinh nhật mẹ em, chúng ta cùng về đó.”

Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, pha chút lười biếng.

Kiếp trước, Giang Ly đã bị mê hoặc đến quên cả đường về.

Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn tránh xa anh càng nhanh càng tốt. “Anh nhớ nhầm rồi, mai không phải sinh nhật mẹ em.”

“Mẹ em tự mình gọi điện cho nhà anh, nói là rất nhớ chàng rể này, dặn anh ngày mai nhất định phải đến.”

Không trách kiếp trước, Trạm Lục Hành lại xuất hiện. Hóa ra là do mẹ cô gọi điện cho anh.

Nhưng tối trước ngày sinh nhật, anh ta lại không đến tìm cô.

Mỗi lần anh về nhà, Giang Ly đều ghi lại vào lịch, nhớ kỹ đến nỗi thuộc lòng.

Có lẽ lần này cô đã sống lại, nên mọi chuyện đã thay đổi.

Giang Ly không suy nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng hỏi, “Anh ăn gì chưa? Có cần em chuẩn bị bữa tối muộn cho anh không?”

“Không cần.”

Giang Ly vẫn không bỏ cuộc, dịu dàng nói, “Hay để em hâm nóng ly sữa cho anh nhé?”

Trạm Lục Hành không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Giang Ly xuống lầu, lấy sữa từ tủ lạnh ra.

Cô đổ sữa vào nồi nhỏ, để trên bếp ga, lắng nghe tiếng sữa sôi sùng sục.

Ngước mắt nhìn lên tầng hai, ánh mắt cô tối lại.

Giang Ly bưng ly sữa quay lại phòng ngủ, Trạm Lục Hành đã nằm dài trên giường cô, chăm chú nhìn vào điện thoại.

Giang Ly mỉm cười, đặt ly sữa lên bàn đầu giường, “Tối nay anh định ở lại đây sao?”

Trạm Lục Hành không nhìn cô, từ trong l*иg ngực phát ra một tiếng “Ừm” trầm thấp.

“Anh nghỉ sớm đi, đừng quên uống sữa.”

Trạm Lục Hành không trả lời, nét mặt anh u ám.

Chỉ cần ở thêm với cô một giây, anh ta lại lộ ra vẻ chán ghét khó che giấu.

Dù là như thế, kiếp trước Giang Ly vẫn tình nguyện cam chịu, yêu anh ta đến tận xương tủy.

Giang Ly khẽ cười tự giễu.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn ly sữa trắng muốt trên bàn, chậm rãi khép cửa lại.