Trời đất! Lần đầu tiên Lục Hành gặp tình trạng ngủ dậy không nổi như thế này.
Anh cố gắng mở mắt ra, chỉ để phát hiện rằng cả người mình bị trói chặt cứng trên giường bằng những sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, quấn vòng vòng như bó chả.
Nhíu mày, anh cứ tưởng mình vẫn còn đang trong cơn ác mộng quái đản nào đó. Anh thử vùng vẫy, nhưng dây thừng siết vào da thịt, đau rát như lửa đốt.
“Đừng có giãy nữa, vô ích thôi,” giọng của Giang Ly vang lên, lạnh lùng nhưng đầy thách thức.
“Cái quái gì thế này? Cô định làm gì hả? Mau thả tôi ra ngay!” Lục Hành nghiến răng, mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhưng Giang Ly chỉ cười khẩy, hài lòng nhìn tác phẩm “nghệ thuật trói” của mình. Xem ra lần mò suốt đêm qua quả không phí công.
“Nếu cô còn không mau thả tôi, chờ xem khi tôi thoát ra sẽ làm gì với cô!” Lục Hành gằn giọng, hằn học.
“Anh nói nhiều quá rồi đấy.”
Giang Ly không buồn đôi co, quay người lấy khăn và bàn chải từ trong phòng tắm. Nhân lúc anh ta hé miệng ra la hét, cô nhanh tay nhét khăn vào miệng anh, rồi dùng bàn chải chọc thêm vài cái cho kín miệng, không cho anh có cơ hội kêu la nữa.
Lục Hành tức nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Giang Ly có lẽ đã chết ngàn lần. Nhưng cô chỉ nhún vai, chẳng hề nao núng.
“Nghe này, đừng cố giãy. Chiều tôi về sẽ thả anh ra. Hiểu chưa?” Cô lạnh lùng nói.
Nhưng vừa dứt lời, một ý tưởng táo bạo lại lóe lên trong đầu cô.
Cô leo lên giường, ngồi ngay lên đùi anh, từ từ rút thắt lưng của anh ra từng chút một. Sau đó, cô kéo tuột quần anh ra khỏi chân, để lộ đôi chân dài trần trụi.
Giờ thì yên tâm rồi, dù có thoát ra được cũng chẳng dám chạy ra ngoài với bộ dạng này!
Lục Hành cảm nhận cái lạnh bất ngờ dưới hạ thân, tức đến phát điên, nhưng miệng chỉ phát ra được mấy tiếng “ưm ưm” nghẹn ngào.
Giang Ly xách túi, kẹp theo chiếc quần của anh, khóa trái cửa phòng ngủ rồi rời đi với nụ cười mãn nguyện. Trên đường đi ngang qua thùng rác, cô ném chiếc quần vào đó như bỏ đi một món đồ vô dụng.
Cô liếc nhìn đồng hồ, mới 10 giờ sáng. Hôm nay hy vọng trôi qua nhanh chóng một chút.
Giang Ly đến nhà mẹ mình, cả ngôi nhà rộn rã với đủ loại quà tặng chất đầy, toàn là những món quà từ bạn bè và cấp dưới của mẹ gửi tới chúc mừng sinh nhật.
Vừa thấy con gái, mẹ cô đã niềm nở đón tiếp, vội vã xách túi và cởi giày giúp. Giang Ly thấy mũi mình cay cay, suýt nữa thì bật khóc.
Kiếp trước, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là mẹ mình. Người phụ nữ ấy đã hy sinh mọi thứ vì cô, dùng tình yêu vô bờ bến để bao dung sự bướng bỉnh của con gái, nhưng lại phải chịu một kết cục bi thảm.
“Mẹ à...” Giang Ly cúi đầu, giọng nói tràn đầy hối lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Mẹ cô nhìn kỹ con gái, phát hiện quầng thâm dưới mắt cô, “Con sao vậy? Không ngủ được à? Trông mệt mỏi quá.”
“Không... không có gì đâu mẹ ạ. À, anh Giang Thần chưa tới sao?” Giang Ly vội vàng đổi chủ đề.
“Anh con có gọi điện, nói sẽ tới ngay thôi.”
Bỗng, mẹ cô hạ giọng hỏi dò, “Còn Lục Hành? Hôm nay nó có đến không?”
Trong đầu Giang Ly hiện lên hình ảnh Lục Hành bị trói chặt trên giường, cô đáp tỉnh bơ, “Anh ấy bận việc nên không đến được.”
Mẹ cô khẽ thở dài, quay mặt đi để che giấu vẻ buồn bã.
Bà vốn định nhẫn nhịn thêm chút nữa, thử níu kéo cuộc hôn nhân của con gái, nhưng xem ra đã chẳng còn cần thiết.