“Cảm ơn!” Lăng Phong nhận lấy cái khay trong tay anh rồi xoay người vào phòng, ngồi xuống sô pha chuẩn bị bắt đầu ăn, nhưng lại thấy ghế sô pha hơi lún xuống, nghi ngờ quay đầu nhìn thì thấy Lăng Thiên đã ngồi bên cạnh hắn.
Tuy trong ký ức Lăng Thiên quả thật rất chở che cho cậu em trai này, nhưng quan hệ của hai người cũng không tốt đến mức ngồi nhìn em trai ăn cơm như thế này đâu nhỉ?
Thật ra Lăng Thiên cũng muốn biết tại sao anh lại theo vào, có thể là đã rất lâu anh không thấy dáng vẻ này của em trai nên muốn ở cùng hắn thêm một lúc. Chẳng qua ngày mai anh và cha sẽ phải quay về viện nghiên cứu, hắn mà biết chắc sẽ lại nổi giận, điều mà Lăng Phong ghét nhất khi còn nhỏ cũng là cha thường xuyên ở lại viện nghiên cứu không trở về, sau này dị năng của anh đạt tới cấp ba cũng bắt đầu đi theo cha nghiên cứu máy móc, có lẽ em trai cũng không mấy vui vẻ vì điều này.
Thấy Lăng Phong chỉ là nhìn liếc anh một cái, rồi lại vùi đầu ăn cơm, Lăng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phong không biết trong lòng ông anh này đang lo lắng điều gì, cầm cái nĩa xiên ăn ngấu nghiến từng miếng to, trong thế giới mà phần lớn mọi người chỉ ăn phần ăn dinh dưỡng hoặc dịch dinh dưỡng, mà ba bữa một ngày của nhà họ Lăng vẫn ăn thịt ăn rau như trước, hơn nữa chất thịt trùng thú ở đây rất đặc biệt, Lăng Phong đã muốn nếm thử từ lâu.
Chờ đến khi thức ăn trong khay đều được tiêu diệt sạch sẽ, Lăng Phong lau khóe miệng, cuối cùng cũng có thời gian để ý tới người ngồi bên cạnh: “Anh có gì cần tìm em à?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì.” Khi nãy Lăng Thiên chỉ muốn mang đồ ăn lên cho em trai, còn việc vào trong ngồi hoàn toàn là do đột nhiên nghĩ đến, nhưng lúc này lại không biết phải nói gì.
“À.” Lăng Phong lại không để ý quá nhiều, đợi người máy quản gia người máy dọn dẹp khay đồ ăn trên bàn xong thì dựa vào ghế sô pha xoa bụng.
“Tiểu Phong, hình như em thật sự thay đổi rồi.” Lăng Thiên ngồi ở bên quan sát một lúc lâu, cảm thấy hôm nay em trai dường như đã quay trở lại dáng vẻ trước năm mười lăm tuổi, nhưng lại thấy có chỗ nào đó không giống lắm.
Nghe được câu này động tác trên tay của Lăng Phong khựng lại, lòng thầm hô hỏng rồi, không phải ông anh hờ này đã nhìn ra điều gì rồi chứ, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ bình tĩnh như cũ: “Trưởng thành thôi mà!”
“Chẳng lẽ là có đối tượng yêu đương rồi? Lúc trước anh có nghe nói em thích cậu Omega nhỏ nhà họ Lãnh, có đúng vậy không? Hiện tại hai đứa đang hẹn hò à?” Lăng Thiên cũng là Alpha, chẳng qua với anh, lực hấp dẫn của máy móc lớn hơn so với Omega, cho nên dù đã hai mươi bốn tuổi rồi mà vẫn lẻ bóng một mình. Hắn thì ngược lại, thông suốt sớm, mới vào học viện Star Alliance đã tìm được người mình thích.
“Khụ khụ!” Lăng Phong đột nhiên nghe thấy anh nhắc tới Lãnh Ninh, suýt nữa sặc nước bọt của chính mình, để tránh việc hắn bị cưỡng ép gán ghép với nhân vật chính, hắn vội nghiêm túc bày tỏ lập trường: “Không phải.”
“Không phải hả?” Lăng Thiên nhìn em trai mình bằng ánh mắt kỳ dị, do hắn thẹn thùng không nhận hay do tin tức anh nghe ngóng được có điều sai sót.
“Không, tuyệt đối không, chắc chắn không, hai Linh giả ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.” Lăng Phong khẳng định thêm một lần nữa, chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Tuy rằng hiện tại đã có thuốc khơi thông, Liên Bang đã không còn ép buộc Linh giả nhất định phải se duyên với Dị Năng giả giống như trước kia nữa, nhưng khi thực lực của Dị Năng giả đạt tới trình độ nhất định, vẫn cần có một Linh giả với độ khớp cao hỗ trợ, Linh giả có thiên phú cao vẫn được Dị Năng theo sau tung hô, cho nên trong mắt không ít người, việc nguyên chủ một lòng theo đuổi Lãnh Ninh là chuyện đáng chê cười.
“Ha ha, em thay đổi thật rồi, trước kia em sẽ để tâm đến những thứ này.”