Cảnh Sát Matsuda Muốn Tự Cứu

Chương 13.3

"Ngoài Jinpei ra, lớp trưởng, Hiromitsu, Rei, bọn họ đều sẽ không do dự lựa chọn như vậy. Bởi vì tất cả các cậu đều là người như vậy."

"Vậy còn cậu? Cậu loại trừ bản thân mình ra ngoài rồi sao?" Matsuda Jinpei hỏi.

Hagiwara Kenji im lặng một lúc, rồi mới mở miệng nói: "...Khi nhận ra Jinpei có thể cũng chết dưới tay người đó, mình thật sự đã do dự."

"Mình thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ... nếu hắn cứ bị xe tông chết, đừng tiếp tục làm hại những người quan trọng của mình nữa... suy nghĩ tồi tệ như vậy."

Giống như Hagiwara Kenji sẽ do dự khi nhận được lời mời của đội cơ động, không chắc chắn liệu mình có nên nhấn ga hay không. So sánh mà nói, cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh hồi nhỏ khác hẳn với bốn người bạn còn lại đã từng có bóng ma tâm lý khi còn nhỏ. Ngay cả mục đích trở thành cảnh sát của anh cũng không giống với bốn người bạn còn lại.

Tuy nhiên, ngay khi bản thân anh cũng nảy sinh nghi ngờ như vậy, Matsuda Jinpei lại thay anh đưa ra câu trả lời.

Giọng nói của Matsuda Jinpei luôn mang theo sự tự tin và kiêu ngạo khó hiểu, anh nói: "Không, cậu cũng sẽ làm như vậy."

"Hửm?"

"Không phải cậu nói cậu hiểu mình hơn ai hết sao? Câu này ngược lại cũng vậy." Matsuda Jinpei nói như một lẽ đương nhiên: "Bởi vì cậu cũng là người như vậy, Hagi."

"Cậu chỉ là vì xưởng sửa xe trong nhà phá sản nên quen suy nghĩ nhiều hơn, suy nghĩ đến hậu quả mà nó gây ra thôi." Khóe miệng Matsuda Jinpei hơi nhếch lên: "Đây không phải là một thói quen xấu, giữa chúng ta vốn dĩ cần có một người đạp phanh."

"...Mình không có tự tin như vậy." Hagiwara Kenji cười khẽ.

Matsuda Jinpei: "Không sao, mình tin cậu là đủ rồi."

"Này này, áp lực này không nhỏ đâu, Jinpei." Hagiwara Kenji càu nhàu một câu.

"Vậy thì, nếu không phải vì điểm này, vậy cậu đang tức giận cái gì?" Matsuda Jinpei đột nhiên quay lại chủ đề.

Hagiwara Kenji sững người, gãi đầu một cách không tự nhiên.

Tóc của anh dễ chăm sóc hơn tóc xoăn của Matsuda Jinpei, nhưng cũng không chịu nổi việc anh tự hành hạ.

"À... giải thích thế nào nhỉ?" Hagiwara Kenji có chút bỏ cuộc, anh lẩm bẩm: "Nói là tức giận thì không bằng nói là... sợ hãi chứ?"

"Người chưa từng trải qua thì không thể cảm nhận được, cảm nhận của mỗi người cũng khác nhau." Học viên cảnh sát tóc dài nói: "Mình không dám suy nghĩ, phân tích Jinpei đã trải qua những gì, hay đã nhìn thấy những gì."

"Chỉ cần nghĩ đến khả năng Jinpei sẽ chết, mình đã có chút... không thể chấp nhận được?"

"Mình không thể tưởng tượng được khả năng chuyện này xảy ra."

"Công việc của cảnh sát quá nguy hiểm, đội xử lý bom lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng mình lại biết mình không thể ngăn cản sự lựa chọn của Jinpei..." Bản thân Hagiwara Kenji cũng không rõ mình đang nói gì.

Có quá nhiều chuyện xảy ra đêm nay, cho dù là khả năng chịu đựng của anh cũng có chút quá sức.

Hagiwara Kenji không nói tiếp được nữa, cho dù là trước mặt bạn thân, tự phân tích bản thân như vậy cũng có chút kỳ lạ.

Mà lời nói luôn không bằng hành động.

Hagiwara Kenji đột nhiên ôm lấy Matsuda Jinpei đang ngồi khoắt chân trên giường, trông có vẻ lười biếng, hành động này khiến Matsuda Jinpei khựng lại.

Cảnh sát tóc xoăn khịt mũi cười, dùng tay đẩy người bạn thân: "Cậu không thấy bây giờ cậu hơi quá sến súa sao?"

Tuy nhiên, anh không từ chối cái ôm đủ mạnh mẽ này.

Matsuda Jinpei khẽ cười. Dù sao thì bây giờ bọn họ vẫn còn sống, tất cả vẫn chưa xảy ra.

Như vậy là đủ rồi.