Cảnh Sát Matsuda Muốn Tự Cứu

Chương 13.2

Hagiwara Kenji lại gần chọc chọc vào vai Matsuda Jinpei: "Không sao chứ, Jinpei?"

"Chắc chỉ là trầy xước nhẹ, không bị trật khớp hay gãy xương, về bôi thuốc là khỏi thôi." Matsuda Jinpei tự mình cảm nhận một chút: "Còn chưa nghiêm trọng bằng lần trước đánh cậu."

Hagiwara Kenji vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Đừng so sánh những chuyện này được không."

Hagiwara Kenji vỗ tay: "Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, về trước đi. Chuyện gì thì mai nói tiếp."

Furuya Rei định mở miệng, nhưng lại bị Morofushi Hiromitsu kéo lại. Đôi mắt mèo của Morofushi Hiromitsu cong cong: "Được."

"Zero, lớp trưởng, chúng ta về thôi." Morofushi Hiromitsu đẩy Furuya Rei một cái, sau đó khi đi đến cửa mới nói: "Một lát nữa mình sẽ để hộp thuốc ở cửa ký túc xá của cậu, Matsuda, bây giờ cậu cũng không muốn đi thêm một đoạn đường đó chứ?"

Matsuda Jinpei giơ tay lên: "Cảm ơn, Morofushi."

"Thật sự là giúp đỡ rất nhiều, Morofushi~" Hagiwara Kenji cũng cười nói.

Đợi đến khi ba người còn lại đều rời đi, Hagiwara Kenji đứng dậy, đưa tay về phía người bạn thân: "Còn đứng dậy được không?"

Matsuda Jinpei nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, không chút do dự nắm lấy, mượn lực đứng dậy: "Mình vẫn chưa phế đâu."

"Một lát nữa mình bôi thuốc cho cậu." Trước khi người bạn từ chối, Hagiwara Kenji cười nói: "Phía sau lưng cậu tự mình bôi không tới được đâu?"

Matsuda Jinpei: "..."

Matsuda Jinpei: "Được rồi."

Nhưng khi tăm bông tẩm cồn i-ốt ấn mạnh vào vết thương phía sau lưng mà chính anh cũng không nhìn thấy, Matsuda Jinpei nhăn nhó lùi về phía trước: "Cậu định gϊếŧ người à?"

Hagiwara Kenji cười khẩy một tiếng: "Sao có thể chứ, người lợi hại như Jinpei sao có thể sợ đau chút này?"

Nghe giọng điệu mỉa mai này, Matsuda Jinpei do dự hỏi: "Cậu giận à?"

"..." Hagiwara Kenji trực tiếp dán băng gạc lên vai trần của Matsuda Jinpei, không trả lời câu hỏi này.

Matsuda Jinpei há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

Trong phòng là sự im lặng ngượng ngùng, Hagiwara Kenji ngoại trừ lúc đầu hơi mạnh tay ra thì sau đó cũng không cố ý trả thù tiếp.

Đúng như Matsuda Jinpei tự mình suy đoán, trên người anh cơ bản đều là những vết trầy xước đơn giản, chỉ có những chỗ như vai, đùi, khuỷu tay và đầu gối là nghiêm trọng hơn, những chỗ khác có lẽ ngày mai sẽ đóng vảy.

Hagiwara Kenji đổi hướng, đối diện với khuôn mặt Matsuda Jinpei, cầm tăm bông lau vết xước mới trên mặt Matsuda Jinpei, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: "Jinpei thật sự không hề chăm sóc khuôn mặt của mình, khuôn mặt đẹp trai này mọc trên mặt Jinpei thật là đáng tiếc."

Matsuda Jinpei: "Tặng cậu có lấy không?"

"Không cần, mình cũng rất hài lòng với khuôn mặt của mình." Hagiwara Kenji quan sát một chút kiệt tác của mình, hài lòng nhìn những dải băng rõ ràng hơi quá tay mà anh quấn trên người Matsuda Jinpei, gật đầu.

Matsuda Jinpei lại chắc chắn rằng sau khi Hagiwara Kenji rời đi, anh sẽ tháo băng trên người ra. Anh thật sự chỉ bị trầy xước, không phải gãy xương hay trật khớp.

"Nói đi, tại sao lại giận." Matsuda Jinpei khoanh tay, nhìn Hagiwara Kenji đang dọn dẹp hộp thuốc.

"Jinpei không đoán ra được sao?" Hagiwara Kenji mở miệng nói.

"...Vì mình đã không quan tâm đến sự an toàn của mình để cứu người?" Matsuda Jinpei do dự một chút, rồi nói như vậy.

"— Trong lòng Jinpei, mình là loại người nhỏ nhen như vậy sao." Hagiwara Kenji thở dài, nhưng cũng không phủ nhận: "Nhưng đúng là có một phần."

"Mình biết Jinpei là người như thế nào, cho dù cậu là nạn nhân, cậu cũng sẽ không do dự lựa chọn cứu người trong thời khắc nguy hiểm." Hagiwara Kenji cụp mắt xuống: "Không phải là vấn đề thân phận của hai bên, chỉ đơn giản là vì trước mặt cậu, đó chỉ là một sinh mạng."