Tiếp đó, lấy tro gói vào giấy đỏ, đặt dưới giường chiếu, nói là để cho “Kháng Công, Kháng Mẫu” luôn canh giữ ở đầu giường, gần lò sưởi, phù hộ cho đứa trẻ được bình an.
Cuối cùng là quay đầu về mọi người nói lời chúc, nhận tiền tiền mừng, coi như là được lây dính chút niềm vui này.
Lâm Vân Thư cười suốt cả ngày. Những lời chúc phúc như tràn ngập căn phòng, mọi người đều vui vẻ và vỗ tay tán thưởng.
Lâm Vân Thư vốn lạnh lùng bỗng nhiên trở nên hòa nhã với mọi người, khiến mọi người cảm thấy được quan tâm và nể trọng.
Hoa thẩm thì liên tục khen ngợi Lâm Vân Thư làm lễ đỡ đẻ rất thành công, diễn tả sinh động như thể bà đã chứng kiến cảnh sinh nở thực tế.
Mọi người đều tin vào lời giải thích của Hoa thẩm, thậm chí còn có nhiều người nói rằng nếu nhà mình có người sinh con cũng muốn mời Lâm Vân Thư đến giúp.
Lâm Vân Thư cũng không từ chối, nói: “Đến lúc đó cứ đến tìm ta.”
Sau khi làm xong các nghi lễ, mọi người trở về nhà.
Trong thời đại này, không chỉ việc thu hoạch khó khăn mà ngay cả việc tách hạt cũng rất phức tạp. Không có máy móc, người ta phải phơi ngũ cốc dưới nắng, sau đó dùng gậy đập hoặc dùng máy nghiền. Việc đập lúa thì ai cũng làm được, nhưng việc dùng máy nghiền thì phải có sức khỏe. Trong nhà, chỉ có Lão Đại và Lão Tam đủ sức để kéo máy nghiền.
Tuy nhiên, hai huynh đệ thường không chịu trách nhiệm kéo máy nghiền mà đi cày ruộng. Họ mượn trâu của họ hàng để cùng nhau cày.
Một gia đình sáu người, vừa cày ruộng vừa tách hạt, ai cũng bận rộn.
Sau khi tách hạt, người ta dùng cào gỗ để loại bỏ trấu và bụi bẩn, rồi dùng chổi quét sạch những mảnh vụn.
Tuy nhiên, sau những bước này, vẫn chưa sạch hoàn toàn, người ta phải ngồi nhặt từng hạt sạn và những vật lạ khác.
Sau đó, lại phơi thêm ba ngày nắng mới đem vào kho.
Gia đình họ có tổng cộng ba mươi mẫu ruộng tốt. Trong điều kiện thời tiết tốt, mỗi mẫu ruộng chỉ thu hoạch được một thạch (đơn vị đo thơi xưa, một thạch = 31 kg) lúa, một đấu lúa có giá thị trường là mười tám văn, một thạch là một trăm tám mươi văn. Như vậy, ba mươi mẫu ruộng chỉ thu được năm nghìn bốn trăm văn. Trừ đi hai phần mười thuế, chỉ còn bốn nghìn ba trăm hai mươi văn.
Dựa theo lúc trước, gia đình họ thu hoạch được lương thực. Một nửa dùng để chi tiêu trong nhà, nửa còn lại đem đi bán.
Lâm Vân Thư nhìn vào cái kho chứa đồ khổng lồ trong nhà, lòng thầm cảm khái gia đình này thật sự quá nghèo, đến cả một kho thóc chuyên dụng cũng không có.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là giọng của Lão Tam.
Lâm Vân Thư khẽ ho, “Vào đi.”
Đứng ngoài cửa là Lão Nhị và Lão Tam.
Sau khi dọn xong lúa mạch, Lão Tam càng đen hơn, còn Lão Nhị thì vốn đã trắng, gần như không bị ảnh hưởng gì.
Ngồi xuống, Lão Nhị thuận miệng nói, “Nương, trong nhà đã gieo xong hết rồi. Vài ngày nữa con với tam đệ sẽ đến tiêu cục. Thu được lúa mì, ngày mai chúng con chở vào thành bán nhé?”
Đúng vậy, ngoài việc trồng trọt, Lão Nhị và Lão Tam còn có những nghề khác. Lão Nhị biết chữ, làm việc ở phòng thu chi của tiêu cục trong huyện. Vị hôn thê của y là con gái của nhị đương gia tiêu cục. Lão Tam từ nhỏ đã được một vị lão sư của tiêu cục nhận làm đồ đệ, rèn luyện được một thân võ nghệ tốt. Mới mười sáu tuổi mà thân hình đã cứng cáp hơn cả hai người ca ca, những múi cơ cuồn cuộn như những quả bóng nhỏ. Từ một năm trước, hắn đã chính thức trở thành một tiêu sư của tiêu cục.
Lâm Vân Thư gõ bàn, suy nghĩ một lúc rồi từ chối, “Tạm thời không cần.”
Lâm Vân Thư tìm thấy hoa mạn đà la, ban đầu nghĩ rằng có thể chế ra thuốc tê để giúp đỡ người sinh nở, ít nhất cũng đảm bảo được an toàn.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp độc tính của loại hoa này.
Những ngày qua nàng đã thử nghiệm hàng trăm lần, ngoài chuột chết ra thì không thu được kết quả gì.