Dù cho mọi người trong văn phòng đều đùa rằng anh ta đã vớ được một cái bánh rơi từ trên trời xuống, nhưng La Hân lại cảm thấy mình giống như vô tình đạp trúng một vỏ chuối, bất cẩn một chút là sẽ ngã lộn nhào.
Ly hôn với một nhân vật lớn trong giới kinh doanh, ai tiếp nhận người đó sẽ gặp nạn.
Người ngồi đối diện có dung mạo điển trai, dáng vẻ phong thái, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý, không cần nổi giận cũng khiến người khác thấy được vẻ uy nghiêm.
Đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt ấy chỉ cần lướt qua cũng làm răng La Hân run rẩy, vì vậy anh ta đành cắn răng mà giải thích: “Ngài Cốc nói, toàn bộ tài sản sau hôn nhân sẽ thuộc về ngài, ngài ấy chỉ muốn giành quyền nuôi con.”
“Vậy à.” Thương Uyên bắt chéo chân, giơ ngón tay chậm rãi gõ lên cánh tay.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Cốc Phạn đã né tránh nụ hôn của y.
Xem ra lần này người yêu lạnh lùng, kín đáo của y thật sự rất giận.
“Năm phút trước, tôi mới biết Cốc Phạn có ý định ly hôn với tôi.” Thương Uyên xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng bình thản như gió thoảng mây bay: “Nhưng dù thế nào, tôi cũng không thể đồng ý ly hôn.”
Càng không thể để Cốc Phạn rời xa mình.
Tình hình phát triển đúng như dự đoán của người ủy thác! La Hân lập tức có thêm động lực, uống một hơi hết chén trà, diễn tiếp như trong kịch bản: “Ngài Thương, hy vọng ngài hiểu rằng hôn nhân không phải là màn kịch độc diễn của một người.”
“Người bạn đời của ngài kiên quyết muốn ly hôn.”
“Ngài Cốc nói rằng ngài bận rộn công việc, giờ giấc đảo lộn. Điều này có thể khiến ngài khó đảm đương trách nhiệm của một người cha, gây bất lợi cho sự phát triển của con cái.”
Luật sư dừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục thuyết phục: “Dĩ nhiên, tôi cũng hiểu được mối bận tâm của ngài. Chấm dứt một cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ mang lại tổn thương cho cả gia đình.”
“Nhưng xin ngài hãy yên tâm! Ngài Cốc nói ngài ấy không có ý định tái hôn, cam kết sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa bé đến khi trưởng thành, cũng sẽ không ngăn cản ngài đến thăm.”
Nói hết sức thuyết phục, cảm động lòng người.
Vừa thuyết phục xong, La Hân thậm chí còn hối hận vì không quay phim lại buổi thương thảo này, sau này có thể dùng làm bằng chứng “khoe chiến tích”. Trời ơi, mình đã làm vị đại nhân thương mại nóng như cồn này phải cứng họng rồi đấy!
“Cốc cốc.”
Đúng lúc La Hân đang chìm đắm trong sự đắc ý của bản thân thì tiếng gõ nhẹ vào bàn vang lên làm anh ta giật mình tỉnh giấc.
Người nghe duy nhất không bình luận gì về bài diễn thuyết vừa rồi, chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn, nheo mắt hỏi: “Cốc Phạn chỉ nói những điều đó thôi sao?”
“Hả…” Khí thế từ mây xanh rơi thẳng xuống tận đáy, mồ hôi còn chưa khô đã lại rịn ra. La Hân vội lau tay vào đầu gối, cười gượng gạo: “Ngài Cốc còn nói… không thể tin tưởng ngài như trước đây nữa, chia tay sẽ tốt cho cả hai.”
Tốt… cho cả hai?
Tim không khỏi co thắt lại, Thương Uyên cụp mắt, hàng mi rủ xuống.
Thấy đối phương mãi không trả lời, La Hân chẳng còn cách nào khác, chậm rãi lấy giấy bút từ túi ra, thử dò xét: “Ngài Thương, lý do ly hôn chúng tôi đã nói ra hết. Nếu ngài có lời nào muốn nhắn gửi đến ngài Cốc, thì tôi rất sẵn lòng nhắn giúp ngài.”
“Cảm ơn.”
Thương Uyên nới lỏng cà vạt, nói với giọng hờ hững: “Phiền anh hỏi hộ tôi xem, tối nay ăn sườn xào chua ngọt được không?”
“Roẹt——”
Ngòi bút lướt qua mặt giấy, kéo ra một âm thanh chói tai.
Sườn… sườn xào chua ngọt? La Hân há hốc mồm, cứng đờ xoay cái cổ như rỉ sét của mình, đối diện với cái gật đầu không chừa đường phản bác của Thương Uyên.
Hồi lâu, anh ta mới khó khăn nặn ra một câu từ kẽ răng: “Sao ạ?”