Có lẽ công ty của chúng ta, sắp phá sản rồi.
“Cộp, cộp.”
Tiếng giày cao gót vang vọng trong không gian trống trải của hành lang, âm thanh mỗi lúc một rõ ràng hơn.
“Giám đốc Thương, tôi đã sắp xếp xong rồi, đã mời được luật sư La vào văn phòng của ngài!” Thư ký với vẻ mặt lo lắng, chưa kịp cúp máy cuộc gọi, đã vội báo cáo tình hình với Thương Uyên.
“Ừm.”
Ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chưa được kết nối, Thương Uyên sải bước nhanh hơn, khiến thư ký phải vội vã chạy theo.
“Ha ——”
Giám đốc đột ngột dừng lại làm thư ký giật mình, cô hít sâu một hơi, khẽ xoay chân để tránh đυ.ng vào sếp, nhưng cảm giác đau nhói lập tức từ cổ chân cô bùng lên.
Thương Uyên, người từ đầu đến cuối không hề để ý đến động tĩnh phía sau, khẽ nhếch môi.
“Cốc Phạn, là tôi đây.” Trò chuyện bắt đầu tính giờ, Thương Uyên đưa điện thoại di động đến bên tai, giọng nói nhẹ nhàng của y khiến thư ký lại giật mình, suýt nữa thì vấp ngã.
Cuộc gọi vừa kết nối, Thương Uyên đưa điện thoại lên tai, Chờ chút, không phải nói là hôn nhân của họ không êm đẹp sao?!
Chưa đợi đối phương trả lời, Thương Uyên đã tiếp tục: “Tối nay tôi sẽ nấu ăn, anh muốn ăn gì?”
“... Thương Uyên.” Giọng nói đầu bên kia chậm rãi, dịu dàng, vừa vặn xoa dịu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng Thương Uyên.
Vì vậy, dù lời tiếp theo không dễ nghe chút nào, nhưng y cũng vẫn không để tâm.
“Nếu anh có ý kiến gì về các điều khoản trong thỏa thuận ly hôn, hãy trao đổi thẳng với luật sư La.” Đối phương ngừng lại một chút, giọng trầm xuống: “Đừng tìm tôi nữa và cũng đừng gọi lại.”
Lời đáp không những không ăn nhập gì với câu hỏi, mà còn có phần lạnh lùng tàn nhẫn.
Thế nhưng, điều này không khiến Thương Uyên khó chịu. Ngược lại, y khẽ cười và dặn dò: “Dự báo thời tiết nói hai tiếng nữa sẽ mưa. Nếu anh ra ngoài, thì nhớ mang ô theo.”
Tranh thủ khoảng lặng ngắn ngủi khi đầu dây bên kia chưa kịp phản ứng, y còn nói thêm: “Trời mưa gió lạnh, đừng để bị cảm.”
Qua loa điện thoại, tiếng thở nặng nề của đối phương truyền tới, hơi méo mó nhưng vẫn nghe rõ. Thương Uyên gần như có thể hình dung ra cảnh Cốc Phạn nhíu mày, nắm chặt các ngón tay lại.
Nghĩ đến đó, những ý nghĩ trêu chọc nảy sinh trong đầu khiến y muốn nói vài câu đùa cợt, nhưng vừa hé môi, đầu dây bên kia đã nói ra lời cứng rắn.
“—Bức tranh, trả lại cho tôi.”
Cùng tiếng “tút” ngắn gọn, đối phương dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Vừa suy ngẫm lại lời nói tựa như nghiến răng kia, Thương Uyên vừa cất điện thoại vào túi áo. Sau đó khi đi đến trước cửa văn phòng, y cũng thu lại dáng vẻ tươi cười của mình.
Giây trước, vị giám đốc của cô vẫn đang nói chuyện dịu dàng với người yêu; giây sau, lại trở về với vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng. Cảnh tượng này cũng chẳng còn khiến thư ký cảm thấy bất ngờ nữa.
Kiếm tiền khó quá mà, đời không dễ chút nào. Cô chắp tay trước bụng, kính cẩn nhắc nhở: “Giám đốc Thương, luật sư La đang chờ ngài bên trong.”
“Ra ngoài đi.”
Thương Uyên quăng lại một câu hờ hững, rồi đẩy cửa bước vào.
Tiếng “két” nhẹ vang lên khiến người trong phòng ngước mắt nhìn, vừa thấy người bước vào, anh ta vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu: “Chào, chào ngài Thương! Tôi là La Hân, người phụ trách vụ án này!”
“Rất hân hạnh.” Thương Uyên chủ động đưa tay bắt tay anh ta, sau đó khẽ gật đầu, những người khác lập tức tự động lui ra ngoài, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Được phép ngồi, La Hân liền đưa tay lau mồ hôi trán, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh nói: “Chắc ngài Thương cũng đã nghe qua rồi, mục đích tôi đến đây lần này là để thay mặt ngài Cốc Phạn đề nghị ly hôn với ngài.”
Anh ta đặt một tờ giấy chi chít chữ lên bàn, nhưng Thương Uyên chẳng buồn liếc mắt đến.
“Cốc Phạn nói gì?” Thương Uyên hỏi.
Thực lòng mà nói, La Hân cũng chẳng hiểu nổi tại sao một vụ ly hôn lớn thế này lại giao cho anh ta, một nhân viên mới vào nghề chưa đầy ba năm!