Rất lâu sau cái chết của mẹ, Quốc An mới có thể vượt qua, cậu vẫn đi học. Nhưng ngoài giờ học còn phải đi làm thêm, vì chỉ có cậu mới có thể tự thương xót mình.
Quốc An mơ hồ xoa khuôn mặt mẹ trên tấm ảnh cũ rích. Cậu không muốn nhớ đến những chuyện sau khi mẹ mất nữa, đó là địa ngục với cậu. Nhưng cậu vẫn sống cho tới bây giờ, thoát ra khỏi địa ngục đó và đi tìm tình yêu.
Những tấm giấy note nằm ngay ngắn trong hộp gỗ nhắc nhở cậu, tình yêu mà cậu tìm kiếm đã từng tồn tại. Cậu không hối hận vì quyết định hôm nay của mình, từ chối tình cảm của một người khi bản thân chưa sẵn sàng dẹp đi hình bóng của người khác là sự tử tế trong tình yêu.
-
Mấy hôm sau, Nhật Linh theo anh hai đến công ty làm việc. Anh hai cho hắn thời gian làm quen, tuy là làm quen nhưng anh hai cũng thật khéo sai bảo người khác. Hàng tá tài liệu đặt trên bàn bảo cậu kiểm tra rồi đối chiếu cẩn thận. Công việc đơn giản, không mất nhiều sức nhưng lại tốn rất nhiều thời gian. Chính là muốn hắn bận đến không còn tâm trạng suy nghĩ chuyện gì khác…
Quốc An có giận hắn không? Nhật Linh tự nghĩ ngợi trong đầu. Có lẽ là giận rồi, hắn đã chạy đi không ngoảnh lại mà.
Quốc An thật sự không đồng ý lời tỏ tình của hắn? Đúng vậy, từ chối thẳng thừng, còn bảo chưa quên được mối tình đầu.
Mối tình đầu không phải là hắn hay sao? Đúng vậy, mối tình của Quốc An là hắn, là Nhật Linh.
Nhật Linh càng nghĩ càng đắm chìm. Từ hờn giận, trách móc, sang ngại ngùng rồi thỏa mãn. Hóa ra, Quốc An vẫn luôn thích hắn.
Nhật Minh cùng thư kí đang ngang qua chỗ Nhật Linh, đứa em trai của hắn lại nghĩ gì đến ngơ ngác còn cười như thằng ngốc. Thần tình yêu có sức mạnh như vậy sao? Hắn không dám nghĩ khi bản thân trúng phải mũi tên tình yêu sẽ biến thành bộ dạng gì, tốt nhất là đừng như em trai của hắn.
Làm việc ở công ty phụ Nhật Minh mấy ngày, Nhật Linh đã khống chế được tâm trạng. Hôm nay đến ngày báo cáo tiến độ đề tài nghiên cứu, cuối cùng cũng phải đến trường đại học một chuyến.
Báo cáo xong cũng chập tối, trường đại học đã không còn nhiều người. Lâu lắm rồi hắn mới đi bộ trong trường, thật dễ chịu.
Có lẽ hắn nên tìm cơ hội để gặp Quốc An, ít nhất hắn cũng phải xin lỗi một tiếng. Nhưng điều khiến hắn vẫn không dám gặp Quốc An nữa chính là, kế hoạch trả thù của hắn - một quyết định sai lầm, trẻ con, ấu trĩ như một đứa lên ba.
Nhật Linh vừa đi vừa mắng bản thân không biết đã ra đến cổng trường, chợt nghe tiếng cãi nhau:
“Nếu mày không đưa tiền, tao sẽ cho ngày mai mày không thể đi học. Đừng chọc gan tao!”
“Tôi thật sự không có tiền, anh đừng có bám theo tôi, không ai làm nô ɭệ cho anh mãi đâu!”
Dưới ánh đèn mờ, Nhật Linh thấy hai người đang cãi nhau, còn lôi kéo như sắp đánh nhau.
“Mày đừng trách tao, có bao nhiêu đưa đây hết. Đừng để tao phải nhắc lại!”
“Không có, anh cút đi…”
“Thằng chó…”
Nắm đấm vung lên không trung thì bị giữ lại, người đàn ông tức giận vì có người phá đám:
“Lại thằng khốn nào nữa đây?”
Nhật Linh giữ tay người đàn ông, ánh mắt hiện lên sự bất ngờ, Quốc An đang dùng tay chắn lại trước mặt, chuẩn bị đỡ một đòn từ người đàn ông.
“Quốc An?”
Quốc An chờ đợi cơn thịnh nộ của anh mình, vậy mà lại không bị đánh, cậu nghe gọi liền ngẩng đầu.
“Nhật Minh…”
Nhật Linh chột dạ, lại có chút không thích bị gọi bằng tên anh hai. Có lẽ do hắn tự làm tự chịu.
Người đàn ông vẫy vùng ra khỏi sự kìm hãm của Nhật Linh.
“Con mẹ nó… lại thêm một đứa phiền phức. Mày là thằng nào, đừng xen vào chuyện gia đình tao!”
“Gia đình?” Nhật Linh hỏi, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
Quốc An nhỏ giọng đáp “Tôi sẽ giải thích sau…”
“Có tiền thì đưa mau, tao đang cần gấp!”
Người đàn ông không đủ kiên nhẫn, không muốn nghe hai người tâm sự.
Quốc An nổi giận: “Tôi bảo không có, anh bị điếc hả. Đừng tới tìm tôi nữa. Cút đi… Cút đi!”
Nổi tức giận khi sự thật cậu muốn che giấu nhất đã bị phơi bày. Địa ngục vẫn ám ảnh cậu từ ngày đó, nhưng cậu đã không còn để mặc cho nó đè đầu cưỡi cổ, cậu có thể phản kháng, ít nhất là mắng chửi.
Nhật Linh đỡ lấy Quốc An, khuyên cậu bình tĩnh lại, hắn nói với người đàn ông:
“Tôi đã gọi cảnh sát, nếu anh không chịu đi thì chút nữa gặp nhau ở đồn cánh sát.”
Người đàn ông nghe đến hai từ cảnh sát cũng có chút chùn chân, nhưng vẫn không chịu đi, nếu hôm nay không có tiền, hắn sẽ chết, như nhau thôi.
“Đưa tao tiền, tao sẽ đi!”
Quốc An siết tay càng chặt, sao con người lại thích ức hϊếp những người yếu thế hơn, họ lấy đâu ra quyền đó.
Nhật Linh nắm lấy tay cậu, bàn tay to lớn bao bọc, ấm áp, vững vàng khiến cậu bất giác buông lỏng. Nhật Linh nói:
“Không có tiền. Nhưng anh cũng không có cơ hội rời đi nữa!”