Nhật Linh về đến nhà đã chợp tối, mẹ hắn đã ra ngoài cùng bạn bè, chỉ còn anh trai đang làm việc ở phòng khách. Thấy bộ dạng nhếch nhác của em mình, Nhật Minh không còn tâm trạng làm việc.
“Em sao thế?”
Nhật Linh không chịu nổi nữa, hắn nhào đến ôm lấy anh hai, bao năm qua hắn vẫn cứ luôn như thế. Hắn không có ba, cũng không thể thân thiết với mẹ, vì vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ có thể dựa vào anh hai của mình.
“Anh ơi...”
Nhật Minh hoảng hốt, kể từ lần đó, hắn đã không còn thấy Nhật Linh khóc nữa, thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao? Hắn đưa tay vỗ lưng Nhật Linh, an ủi:
“Được rồi, có anh ở đây… Nói anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng Nhật Linh cũng chịu buông ra, hắn ngồi bệch trên sàn nhà, Nhật Minh ngồi trở lại sô pha, chờ đợi đứa em trai nói ra hết mọi chuyện.
“Có phải em rất tồi tệ không?”
Nhật Linh kể hết toàn bộ chuyện cho Nhật Minh nghe, thật ra Nhật Linh đã kể những chuyện xảy ra năm cấp ba cho hắn nghe, nhưng chuyện gần đây thì… Hắn càng nghe càng nhăn mặt, có lẽ hắn có tuổi rồi…
“Không sao, vẫn còn có thể cứu vãn được…”
“Có thể sao?” Nhật Linh đã sắp khóc đến nơi.
“Đương nhiên. Anh nghĩ, em nên chờ cơ hội để nói thật với cậu ấy. Dù sao hai đứa vẫn còn chưa quên được nhau, sao phải tự dày vò?”
“Nhưng em đã làm chuyện có lỗi với cậu ấy?”
Nhật Minh cốc đầu đứa em trai ngu ngốc “Có lỗi thì xin lỗi, em mới học mẫu giáo sao, chuyện đơn giản như vậy mà còn phải suy nghĩ…”
Tạm thời làm cho tâm trạng Nhật Linh ổn định, ít nhất sẽ không tự làm mình bị thương.
“Nếu không có gì việc, em có thể thu xếp đến công ty phụ anh, không bắt em phải đối mặt với mọi chuyện ngay lúc này…”
-
Mà sau khi Nhật Linh chạy khỏi quán cà phê, Quốc An vẫn ngồi ngây ngốc một lúc sau mới chịu về. Sao ai cũng chỉ biết bỏ chạy vậy? Người nên bỏ chạy phải là cậu mới đúng!
Cậu về đến nhà quyết định báo cáo với Thái Thành, hi vọng Thái Thành không mắng cậu.
“Mẹ nó, không mắng? Tôi đập chết cậu!”
Quốc An đưa điện thoại ra xa, tránh né tiếng gào thét đâm thẳng vào lỗ tai.
“Cậu bình tĩnh đã…”
“Bình tĩnh cái quần, nếu cậu đã quyết định như vậy thì cần gì tôi khuyên. Chưa bao giờ thấy ai cứng đầu hơn cậu…”
“Tôi xin lỗi…”
Thái Thành mắng chửi xong cũng tự rót cho mình một ly nước, hắn nuốc một hơi hết cạn: “Chẳng liên quan gì đến tôi… Nhưng cậu đừng để tôi gặp lại tên ngốc đó. Mẹ nó, biến mất rồi vẫn không để người khác yên tâm. Tôi sẽ đấm hắn nhập viện, tôi thề với cậu…”
Quốc An không biết khuyên làm sao “Thật ra nếu gặp lại, tôi cũng muốn đấm một cái…”
Sau khi cúp điện thoại, Quốc An lật mở hộp trữ đồ của cậu. Hộp gỗ nhỏ, chỉ bằng quyển vở, bên trong là những món đồ quan trọng nhất mà cậu cất giữ.
Tấm hình của cậu và mẹ, nụ cười xán lạn của mẹ khi nắm tay cậu là nguồn năng lượng để cậu có thể kiên trì sống đến năm 16 tuổi. Sau đó, Nhật Linh là người khiến cậu cảm thấy thế giới không chỉ có những điều tệ hại.
Ba cậu là cảnh sát, đã mất trong lúc làm nhiệm vụ, khi đó cậu chỉ mới 10 tuổi. Gia đình hạnh phúc lại phút chốc tan vỡ, mẹ cậu suy sụp rất nhiều. Nhưng sau đó không lâu, mẹ cậu tái giá với một người đàn ông đã có một đứa con khác. Cậu phản đối, lúc đó còn nhỏ, cậu nghĩ ba yêu mẹ như vậy sao mẹ lại quên mất ba. Thời gian đó cậu thu mình lại, không còn dính lấy mẹ.
Nhưng sóng gió chỉ thật sự đến khi 1 năm sau, công việc làm ăn người ba dượng cậu không suôn sẻ, một món nợ ập xuống đầu gia đình cậu. Ba dượng cũng chìm đắm trong rượu chè, cờ bạc lại thường xuyên đánh đập mẹ. Mỗi lần Quốc An can ngăn cũng sẽ chịu đòn chung với mẹ. Nợ nần, chi phí sinh hoạt của cả gia đình đều do mẹ cậu gồng gánh. Buổi sáng đi phụ người ta dọn dẹp còn chưa đủ, ban đêm còn xin đi rửa bát cho nhà hàng.
Quá nhiều thứ đè lên đôi vai ngày càng hao gầy của mẹ, năm năm sau, mẹ cậu đã không chịu đựng nổi mà trở thành một vì sao trên trời. Trong đêm đông lạnh lẽo, người ta tìm thấy thân thể mẹ cứng đờ bên dưới cột đèn ở ngã tư…
Quốc An từng gào thét bảo mẹ đừng ở chung với gia đình đó nữa, cậu sẽ nghỉ học, sẽ chăm sóc cho mẹ. Nhưng đổi lại, mẹ chỉ ôm cậu vào lòng, khuyên cậu nhẫn nhịn – vì gia đình cần một đàn ông, nếu không có ba, cậu sẽ bị bạn học chê cười.
Nhưng Quốc An không cần, đến tận bây giờ Quốc An vẫn không cần…