Thuyền trưởng?!
Chung Niên mở to mắt nhìn người đàn ông trung niên, rồi quay đầu nhìn sang thanh niên trẻ vừa đứng lên.
Trên cầu vai của bộ đồng phục thẳng tắp là ba vạch ngang.
Mình bị lừa rồi…
Đúng lúc đó, người đàn ông trung niên được gọi là thuyền trưởng Hall cười sảng khoái: “Cũng đúng, đại phó Charles của chúng ta xưa nay không thích đồ ngọt, bảo là đau răng.”
Thì ra là đại phó.
Chung Niên đầy oán hận lườm người đàn ông một cái, ghi nhớ tên của anh ta trong lòng.
Giỏi lắm, Charles.
Mặc dù đạt được mục đích, nhưng cảm giác bị đùa giỡn thật sự không dễ chịu chút nào.
Thỏ con rất hay ghi thù đấy!!
……
Trên đường trở về khoang tàu tầng dưới, Chung Niên dậm chân thật mạnh xuống sàn gỗ, phát ra tiếng bước chân vang vọng như để xả giận. Hai má phồng lên trông khá buồn cười.
“Tiểu Niên, ai làm cậu giận vậy?” Kiệt Văn nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, cố nhịn không giơ tay véo một cái.
Chung Niên bĩu môi: “Một tên xấu xa.”
“Đừng giận nữa…” "Trai thẳng" Kiệt Văn vụng về trong việc an ủi cố gắng nói vài lời dỗ dành. “Hay để tôi giúp cậu hoàn thành nốt công việc, cậu về nghỉ trước nhé?”
“Không cần đâu, tôi làm được. Cảm ơn anh, Kiệt Văn. Hôm nay anh giúp tôi nhiều rồi.”
Trời đã khuya, công việc còn lại để ngày mai cũng được. Chung Niên không muốn phiền anh chàng tốt bụng này thêm nữa nên đuổi về.
Việc còn lại không khó, cậu chỉ phải sắp xếp lại dụng cụ do tổ trưởng giao, nhẹ nhàng hơn so với người khác nhiều.
“Thật mệt quá đi.” Trên đường về, Chung Niên lại than thở với hệ thống về nhiệm vụ và thân phận rắc rối này.
“Lúc đầu còn lừa tôi là cấp bậc được thần cưng chiều cao nhất, sẽ không bị bắt nạt. Kết quả là…”
Hệ thống đáp: “Nhưng hiện tại các NPC đều rất thân thiện với cậu mà?”
Chung Niên hừ một tiếng: “Đó là vì tôi vốn dĩ dễ thương!”
Nhưng rồi lại nhớ đến ánh mắt ác ý da^ʍ tà của một số người, cậu cau mày: “Một số kẻ thật đáng ghét, tôi chẳng cần họ thích. Cái buff cưng chiều này có ích gì chứ? Mà cái ‘Thần’ kia là ai vậy? Tùy tiện cho tôi cấp bậc cao nhất gì đấy, có quen biết gì đâu.”
“…”
Hệ thống im lặng, lặng lẽ nghe hết mọi lời than vãn của cậu.
“Mệt cả ngày mà nhiệm vụ chẳng tiến triển chút nào…” Chung Niên đang than thở thì bỗng dừng lại, nhìn xung quanh.
Con tàu này lớn đến đáng sợ. Khoang tầng dưới có quá nhiều phòng, bố cục cũng rối rắm hơn. Cậu nhìn lối đi trước mặt và sau lưng, đâu đâu cũng giống nhau. Quẹo qua một ngã rẽ, cảnh tượng lại chẳng khác mấy. Cậu hoàn toàn không biết mình đang ở đâu nữa.
Lạc rồi… QAQ
Khí thế hùng hổ ban nãy lập tức xẹp xuống. Cậu loay hoay tìm đường một lúc, rồi nhờ hệ thống giúp đỡ.
Hệ thống: “Xin lỗi, chúng tôi không cung cấp bất kỳ hỗ trợ nào trong phó bản.”
“Hệ thống ngu ngốc!!” Chung Niên vừa quay vòng tròn trong lo lắng vừa hét lên trong đầu.
Trên con tàu khổng lồ không có tín hiệu mạng này, Chung Niên chỉ còn cách tự mình tìm đường.
Cậu gõ cửa mấy căn phòng, nhưng hình như đây là khu vực bỏ trống. Mở ra toàn thấy phòng không hoặc chứa đồ linh tinh.
Chuyện này cũng không lạ. Tàu có sức chứa hơn một nghìn người, nhưng hiện tại chỉ có khoảng ba trăm, phòng trống là chuyện đương nhiên.
Cậu quyết định tìm cầu thang để đi lên tầng trên.
Đêm khuya trong khoang dưới im ắng đến đáng sợ. Con tàu khẽ lắc lư theo làn sóng, vật liệu xây dựng phát ra âm thanh rền rĩ như tiếng kêu của dã thú, vang vọng khắp hành lang trống vắng.
Ở cuối hành lang, một chiếc đèn không biết vì hỏng mạch hay lỏng dây mà chớp tắt liên tục, phát ra tiếng lách tách của dòng điện.
Lúc này Chung Niên không còn thích đôi giày đế cứng phát ra tiếng vang của mình nữa.
Khoang dưới không được trải thảm len xa hoa như tầng trên. Mỗi bước chân phát ra âm thanh lớn, vọng lại như có ai đang theo sau cậu.
Nếu bây giờ cậu ở dạng nguyên hình, chắc lông đã dựng đứng hết rồi.
Cậu mơ hồ cảm thấy tiếng vọng càng lúc càng gần, nhanh hơn cả tốc độ bước chân của mình.
Không phải ảo giác…
Chung Niên đột ngột dừng lại, nghe thấy tiếng bước chân từ xa vẫn chưa ngừng, sắc mặt cậu thay đổi hẳn.
Chắc không phải ma, khả năng cao là có người thật, và đang tiến về phía cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là vui mừng vì gặp được cứu tinh, mà là lập tức quay đầu đi theo hướng ngược lại.
Người có thể đến được chỗ này chắc chắn không phải kẻ ngốc bị lạc đường như cậu.
Đi theo như thế này, khả năng cao không có ý tốt.
Dù xác suất không lớn, nhưng Chung Niên không muốn mạo hiểm.
Cậu cũng không có khả năng đó. Đánh thì không thắng được, chỉ có thể chạy hoặc trốn thôi.
Biết khi nào nên tránh mới là bí quyết sống sót của loài yếu như thỏ.
May mắn thay, trong lúc chạy loạn, Chung Niên tình cờ tìm thấy một cầu thang dẫn lên trên.
Trong lòng vui mừng, cậu lập tức leo lên.
Vừa lên đến tầng hai, cậu đã đặt chân lên tấm thảm mềm mại, che giấu tiếng bước chân rất tốt.
Đôi tai thỏ của cậu có thể linh hoạt xoay chuyển, thính giác lại nhạy bén.
Cậu định lắng nghe xem tiếng bước chân kia còn theo sau không, nhưng lại nghe thấy tiếng nói nhỏ phát ra.
“Lão nhị vẫn chưa tới à?”
“Sắp rồi.”
“Kế hoạch ngày mai…”
Bằng trực giác động vật, Chung Niên chắc chắn những người đang bàn bạc ở đây liên quan đến nhiệm vụ quan trọng của trò chơi.
Tinh thần cậu lập tức tỉnh táo, nhẹ nhàng lần theo âm thanh, xác định được một cánh cửa.
Dù cánh cửa cách âm khá tốt, nhưng với thính lực của mình, cậu vẫn nghe được vài câu quan trọng.
Có vẻ như một người đang báo cáo với cấp trên: “Mọi thứ đã sẵn sàng… Tổng cộng có 27 quả bom, đây là bộ điều khiển, có hai lớp bảo hiểm và nhận diện vân tay… Tất cả các nhân sự đã vào vị trí, tạm thời chưa bị phát hiện… Chỉ chờ…”
Chung Niên tim đập thình thịch, đồng tử co rút.
Cậu không nghe nhầm chứ? Bom ư?!
Làm thế nào mà trên con tàu này lại có bom cơ chứ…
Chưa nói cậu có trốn được khỏi phạm vi vụ nổ không, nếu tàu chìm thì cậu không biết bơi, làm sao mà sống nổi?
Chung Niên như sét đánh ngang tai.
Sau cú sốc ban đầu, hàng loạt phương án thoáng qua trong đầu cậu.
Không biết rõ tình hình bên trong, xông vào chắc chắn là không ổn. Cậu chỉ có thể án binh bất động.
Chung Niên ghé sát tai vào cửa, ước gì tai thỏ của mình có thể lộ ra để nghe được nhiều tin tức hữu ích hơn.
Bên trong ít nhất có hai người, đều là đàn ông. Người cấp trên kia ít nói, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng đưa ra quyết định.
“Cạch.”
Sau tiếng động nhỏ ấy, mũi cậu ngửi thấy mùi thuốc lá rẻ tiền.
Đột nhiên, bên trong im bặt. Một cảm giác căng thẳng trỗi lên trong lòng Chung Niên.
Cậu chớp mắt, định ghé sát hơn để nghe rõ, nhưng đột ngột bị một bàn tay lớn bịt kín miệng và mũi từ phía sau, kéo mạnh ra sau!
Chưa kịp phản ứng, eo và tay cậu đã bị cánh tay khỏe mạnh khác siết chặt. Đối phương ra tay rất nhanh, đến mức cậu không kịp giãy giụa thì đã bị kéo vào một căn phòng khác.
Trong bóng tối, cậu bị ép vào một giá để hàng. Bụi bay lên làm cậu suýt hắt hơi.
Nhưng người đàn ông bịt chặt miệng cậu, không cho phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cậu nghe rõ tiếng tim đập như trống dội của chính mình, và cũng cảm nhận được nhiệt độ, nhịp tim của người áp sát kia.
Thình thịch… thình thịch…
Hai nhịp đập gần như giống nhau.
Cùng lúc đó, Chung Niên nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra kiểm tra.
Vừa nãy, suýt bị phát hiện sao?
Người đàn ông giữ chặt cậu thì thầm đầy đe dọa vào tai: “Muốn không bị phát hiện thì ngoan ngoãn nghe lời.”