Chung Niên: “Thế anh biết thuyền trưởng thích gì không?”
“Nghe nói ngài ấy nghiện đồ ngọt… đặc biệt thích bánh donut ngọt đến nghẹn cổ.”
Thu thập xong thông tin, Chung Niên gấp sổ lại, cảm ơn Kiệt Văn rồi tìm đến Trạm Lục.
“Làm gì? Tôi đang bận chuẩn bị nguyên liệu, đừng quấy rầy.” Trạm Lục đeo khẩu trang, thành thạo lọc cá trên thớt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Chung Niên đan tay, tựa cằm, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, như đang cầu nguyện với thần linh: “Đầu bếp vĩ đại nhất thế gian, anh chắc chắn có thể làm ra những chiếc donut ngon tuyệt, đúng không?”
…
Một giờ sau, Chung Niên ôm một hộp bánh donut lớn lén rời tầng hai.
Trên đường hỏi thăm vài nhân viên, cậu thuận lợi tìm đến phòng điều khiển ở mũi tàu.
Những chiếc bánh donut thơm lừng, vàng ươm vì được chiên kỹ, có loại phủ đường trắng mịn, loại rưới chocolate. Hương thơm từ hộp bánh tỏa ra ngào ngạt, trên đường đi cậu không nhịn được ăn vụng hai cái.
Sau khi khéo léo sắp xếp lại hộp bánh để che dấu chỗ trống, Chung Niên đến khu vực an ninh.
“Tôi mang bánh donut cho thuyền trưởng. Bếp trưởng nói tốt nhất để tôi tự tay đưa vì còn phải nhắn vài lời.” Cậu nói dối không chớp mắt, xuất trình thẻ nhân viên, thành công vượt qua kiểm tra.
Vừa bước vào, ánh sáng vàng cam rực rỡ khiến cậu phải nheo mắt.
Khu vực lái tàu có cửa sổ toàn cảnh rộng lớn, mở ra tầm nhìn bao quát biển cả.
Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời tròn trĩnh đổ bóng xuống đường chân trời, phủ ánh vàng óng ánh lên mặt nước. Một khung cảnh phù quang dược kim đẹp đến mê hoặc.
Chung Niên dụi mắt, đối diện ánh mắt tò mò của vài thủy thủ, cười nói: “Chào mọi người, tôi tìm thuyền trưởng.”
Những người xung quanh hơi đỏ mặt, chỉ cho cậu một hướng.
Do góc nhìn bị che khuất, Chung Niên phải vòng qua một dãy bàn điều khiển mới nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế.
Đôi chân dài của người đàn ông đặt lên bàn điều khiển, cơ thể ngả ra sau khiến ghế chông chênh trên hai chân, mặt được che bởi một chiếc mũ, trông như đang ngủ.
Nhưng bộ đồng phục thẳng thớm và chỉn chu trên người lại toát lên khí chất của một thuyền trưởng thực thụ.
Chỉ có thuyền trưởng mới dám ngang nhiên lười biếng ngủ trưa thế này.
Chung Niên đứng yên trước mặt anh ta, một tay bưng hộp bánh donut, tay kia giấu sau lưng, nhẹ giọng chào hỏi: “Xin chào, ngài thuyền trưởng.”
Sợ rằng thuyền trưởng vẫn chưa tỉnh, cậu cố ý đưa hộp bánh donut lại gần, quạt quạt hương thơm: “Tôi mang đến món bánh donut mà ngài thích nhất.”
Quả nhiên, câu nói này khiến người đàn ông có phản ứng. Anh ta lấy chiếc mũ che mặt xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Chung Niên đứng thẳng, cúi mặt đối diện với ánh nhìn của người đàn ông.
Cậu hơi ngạc nhiên, người thuyền trưởng này trẻ hơn cậu tưởng rất nhiều.
Ban đầu, cậu nghĩ đó sẽ là một ông chú mập mạp.
Không những không phải, mà còn là một người đàn ông phong độ, tuấn tú.
Dường như có lai dòng máu phương Tây, gương mặt anh ta góc cạnh rõ ràng, mái tóc sáng màu dài buộc thành đuôi nhỏ phía sau. Thay vì giống một thuyền trưởng, anh ta trông như một quý công tử được giáo dục kỹ lưỡng.
Chung Niên liếʍ nhẹ môi, mở hộp bánh, để lộ những chiếc donut hấp dẫn: “Thuyền trưởng, bánh donut của ngài đây.”
Đôi mắt nhạt màu của người đàn ông lướt qua khuôn mặt hiền lành đầy mong đợi của thiếu niên, thoáng vẻ hứng thú: “Thật sự là để tặng thuyền trưởng sao?”
Chung Niên bất giác rùng mình dưới ánh nhìn của anh ta, ấp úng đáp: “Tất… tất nhiên rồi.”
“Ồ…” Giọng nói của người đàn ông mang chất âm sang trọng đặc biệt, anh ta từ từ nâng tay, chạm nhẹ vào khóe môi: “Vậy tại sao cậu lại ăn vụng?”
Chung Niên giật mình, thè lưỡi liếʍ thử, quả nhiên cảm nhận được chút vị ngọt của đường trắng.
“Cái này… cái này không phải đâu, chắc lúc nếm thử vị tôi vô tình chạm phải, không phải ăn vụng.” Cậu giải thích.
Người đàn ông cười khẽ, không rõ ý tứ: “Được rồi, đưa đây.”
Chung Niên đặt hộp bánh vào tay anh ta, chưa đi ngay mà nói tiếp: “Thuyền trưởng, công việc của ngài vất vả lắm nhỉ? Chuyến du hành này thuận lợi thế này, đều nhờ vào ngài cả.”
Người đàn ông chỉ cười nhạt trước lời khen của cậu.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp, gió yên biển lặng. Nhân viên không thể sử dụng thiết bị điện tử, không biết vài ngày tới sẽ thế nào…”
Người đàn ông khẽ điều chỉnh bảng điều khiển, chỉ cho Chung Niên xem tình hình sắp tới: “Yên tâm, sẽ vẫn là những ngày nắng đẹp như thế.”
Thấy anh ta không khó tiếp cận, Chung Niên mừng thầm, tiếp tục nói: “Thú thật, tôi hơi có chứng lo lắng, cứ sợ xảy ra sự cố. Ngài biết đấy, lần đầu đi tàu, giống như nhiều người lần đầu đi máy bay, hay suy diễn đủ thứ. Ví dụ như đâm phải đá ngầm, rò rỉ nước, cháy nổ... Tôi chỉ quan tâm tàu có đầy đủ thiết bị và phương án cứu hộ không thôi…”
Người đàn ông cười mà như không: “Ừ, tôi hiểu.”
Chung Niên nghiêng người về phía trước, tỏ vẻ tin tưởng tuyệt đối: “Nhưng thuyền trưởng, tôi tin rằng với ngài ở đây, những nguy cơ ấy hoàn toàn không tồn tại, đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Ngài thật đáng tin cậy, tuyệt đối là người thuyền trưởng phong độ nhất mà tôi từng gặp…”
Lời khen của Chung Niên bị một giọng nói bất ngờ cắt ngang.
“Charles! Cậu có donut mà không chia cho tôi, lại trốn ở đây ăn một mình!”
Chung Niên quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên với cái bụng hơi lớn đang bước tới. Điều đầu tiên cậu chú ý là bộ đồng phục đậm màu với cầu vai đính bốn vạch vàng lấp lánh, có cả kim cương.
Lúc này, người đàn ông đang lười nhác dựa trên ghế thuyền trưởng đứng dậy, mỉm cười nói: “Người ăn vụng không phải tôi, ngài đúng là trách nhầm người rồi, thưa thuyền trưởng Hall đáng kính.”