Quy Tắc Tình Yêu Của Giáo Sư Lục

Chương 36: Bên nhau

Đêm cuối tháng Tám đã mang theo chút không khí mát mẻ, không còn cái nóng bức của ban ngày, vì vậy sau bữa tối, Lục Chiêu Tự nắm tay Thư Cẩn đi dạo quanh khu nhà.

“Lục Chiêu Tự.”

“Ừm?”

“Anh nói xem, gặp được Mathilda là may mắn hay bất hạnh đối với Léon?”

“Cuộc đời một người, luôn có những thứ quý giá hơn cả sinh mạng. Léon đã dùng chính mạng sống của mình để cứu lấy phần đời còn lại của cô bé. Đây không chỉ đơn giản là đổi mạng. Anh ta chọn cách đồng quy vu tận với Stansfield để giúp Mathilda từ bỏ thù hận, từ đó sống tự do. Anh thấy sự hy sinh của anh ta có ý nghĩa không?”

“Có.”

“Vậy cô bé đã mang đến cho anh ta điều gì? Cô ấy biến một sát thủ thành một con người có cảm xúc. Cô giúp anh ta tìm thấy chính mình. Nếu không có Mathilda, Léon mãi mãi chỉ là một sát thủ, không cảm xúc, không trái tim, cứ thế trôi dạt giữa nhiệm vụ cho đến khi mất mạng.”

“Nếu nhìn vậy, có thể thấy gặp Mathilda là may mắn với Léon.”

“Đúng vậy, Léon chắc chắn không hối tiếc.” Cô gật đầu đáp.

“Em chưa nghe đủ sao? Chúng ta đã nghe Shape of My Heart lặp lại nhiều lần rồi.”

Hai người cùng dùng chung một chiếc tai nghe từ lúc rời nhà.

“Chưa đủ đâu, em rất thích bài hát này.” Cô nghiêm túc đáp.

“Muốn anh hát cho em nghe không?”

Hai người đi đến chiếc ghế dài bên cạnh và ngồi xuống.

“Muốn!” Cô nhìn anh ngạc nhiên, đáp ngay.

Lục Chiêu Tự nhìn màn hình điện thoại, khẽ hắng giọng, cất tiếng hát với giọng Anh chuẩn mực và trầm ấm, âm vang trong tai cô, mang đến cảm giác đầy sức hút.

“He deals the cards as a meditation, And those he plays never suspect…”

Khi anh cất lên nốt cuối cùng, Thư Cẩn khẽ vỗ tay, ngưỡng mộ nói: “Hát hay lắm.”

“Nếu em thích nghe, anh sẽ hát cho em nghe nhiều hơn.” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, lấp lánh như bầu trời sao.

“Lục Chiêu Tự, sao anh có thể mang đến cho em nhiều bất ngờ như vậy?” Cô nhìn anh thì thầm.

“Cẩn Cẩn, điều này vẫn còn chưa đủ. Anh muốn mỗi ngày đều đem lại cho em bất ngờ và hy vọng, như một tập hợp vô hạn, có thể lấy mãi không hết và mỗi phần tử đều khác biệt.”

“Giáo sư Lục thật biết cách sử dụng toán học, đến mức thấm vào cả cuộc sống.” Thư Cẩn không khỏi cảm thán.

“Vậy nên mới nói, toán học bắt nguồn từ cuộc sống và được ứng dụng rộng rãi vào cuộc sống,” anh đáp một cách bình thản.

Tối hôm đó, Thư Cẩn tắm xong, mặc chiếc áo ngủ bằng cotton màu xám nhạt, đang đứng trong phòng tắm lau tóc.

Lục Chiêu Tự cầm máy sấy đến, đứng sau cô và nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Đôi tay dài của anh len lỏi qua từng lọn tóc, hương dầu gội dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng.

Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng ù ù của máy sấy tóc, nhưng giữa họ lại tràn đầy sự ấm áp.

Tất cả sự chú ý của Lục Chiêu Tự đều tập trung vào mái tóc của Thư Cẩn. Anh di chuyển máy sấy thật cẩn thận, lo lắng nếu không khéo sẽ làm cô bị nóng.

Còn cô ngồi trên giường, nhắm mắt lại, cảm nhận từng ngón tay của anh lướt qua, đưa hơi ấm lan toả khắp đầu.

Khi tóc đã gần khô, anh tắt máy sấy, lấy lược chải tóc cô thật suôn mượt. Sau đó, anh cúi xuống, ôm cô từ phía sau, vùi khuôn mặt vào mái tóc mềm mại của cô và hít một hơi sâu: “Thơm quá.”

Thư Cẩn im lặng để anh ôm mình thật lâu.

“Cẩn Cẩn, ngủ thôi.” Anh buông cô ra, kéo chăn đắp lên người cô, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ xinh của cô.

“Ngủ ngon nhé.” Anh chống tay lên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi định đứng dậy rời đi nhưng bị cô kéo lại.

“Lục Chiêu Tự, em muốn nghe anh hát nữa.” Cô thì thầm.

“Muốn nghe Shape of My Heart nữa sao?”

“Ừ.”

Anh gật đầu, ngồi bên giường cô, bật điện thoại kết nối với loa. Khi bản nhạc bắt đầu vang lên, giọng hát trầm ấm của anh lại khẽ khàng vang lên bên tai cô, như đang ru cô vào giấc ngủ.

Vừa hát, anh vừa vuốt nhẹ tóc cô. Khi cô dần nhắm mắt, hơi thở trở nên đều đặn, gương mặt an nhiên trong giấc ngủ, anh mới từ từ ngừng lại.

Trong căn phòng tối, ánh đèn tường mờ nhạt chiếu lên vẻ dịu dàng quanh anh. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh tràn ngập hình bóng của cô gái nhỏ.

Anh ngắm nhìn cô với tất cả sự dịu dàng và yêu thương. Nếu lúc này cô mở mắt, chắc chắn sẽ bị mê hoặc bởi ánh mắt ấy.

“Ngủ ngon nhé, cô gái bé nhỏ của anh.” Anh cúi xuống, khẽ chạm môi vào môi cô, rồi đắp chăn kỹ càng, tăng nhiệt độ điều hòa, tắt đèn tường và nhẹ nhàng khép cửa.

Anh thư giãn một chút, bước vào phòng làm việc, chuẩn bị xử lý một vụ thu mua của tập đoàn Lâm Thị.

Ngôi nhà này vốn chỉ có mình anh, nay có thêm cô, khiến anh thấy vô cùng ấm áp. Hiệu suất làm việc cũng cao hơn thường lệ.

Khi công việc kết thúc đã là nửa đêm. Anh dụi tắt điếu thuốc, xoa trán và thư giãn người, ngả người ra ghế.

Anh nhớ lại đêm đã kể chuyện toán học cho cô, khi trời gần sáng, điện thoại cô tự động tắt. Dù biết khi tỉnh dậy cô sẽ không nhớ gì về những lời nói mơ trong giấc ngủ, nhưng lời nói ấy quá đau lòng, và anh đoán rằng nó liên quan đến trải nghiệm của cô. Dù điện thoại đã tắt và cuộc trò chuyện gián đoạn, anh vẫn muốn gửi đến cô sự ấm áp ngay lập tức.

Dù ai đó có coi cô là cỏ dại, trong lòng anh, cô mãi là bảo vật vô giá.

Về sau, cô nhắn tin trả lời anh lúc 7:30 sáng.

Cẩn Cẩn: Lục Chiêu Tự, em biết rồi. Anh đi ngủ bù đi nhé.

Cô gái bé nhỏ của anh có một trái tim tinh tế đến vậy, làm sao anh có thể không bị cô cuốn hút, không vì cô mà thay đổi?

Anh đứng dậy, không yên tâm nên lại đến nhìn cô lần nữa.

Trong ánh sáng mờ từ màn hình điện thoại, anh nhìn thấy cô đang cuộn tròn trong chăn. Anh bước lại gần hơn, thấy khuôn mặt cô trong giấc ngủ, tay nắm chặt và gối lên gần xương quai xanh, nằm cuộn mình một cách dè dặt, như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.Tư thế này khiến anh không khỏi xót xa.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại chăn, ngồi bên giường, dịu dàng vuốt lại mái tóc rối của cô, từng chút một để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Không biết đã ngắm cô bao lâu, cuối cùng anh mới rời đi, khẽ nói thầm: “Cẩn Cẩn, rồi sẽ có ngày anh đem lại cho em đầy đủ cảm giác an toàn.”

Sáng hôm sau, cô nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, mãi đến 7:30 mới dậy đi đánh răng rửa mặt.

Từ phòng tắm đi ra, cô rót một cốc nước ấm trong bếp, vừa uống được vài ngụm thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô thấy anh mặc bộ đồ thể thao màu xám nhạt, mang theo bữa sáng bước vào.

“Em dậy rồi à?”

“Vâng.” Cô gái nhìn thấy mồ hôi còn vương trên trán anh, liền hỏi: “Anh đi chạy sáng về đấy à?”

“Ừ, anh đi từ 6 giờ rưỡi. Em ăn sáng trước nhé, anh đi tắm một lát.”

Anh đưa túi bữa sáng cho cô rồi bước thẳng vào phòng ngủ.

Thư Cẩn ngồi trong bếp, lật túi bữa sáng ra, cảm thấy có chút bất lực. Chỉ có hai người ăn, mà anh lại mua nhiều đến vậy.

Cô không có thói quen ăn nhiều, nên chỉ lấy ra một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo và một phần chả giò.

Khi Lục Chiêu Tự bước ra, thấy cô mới ăn được một phần ba bát cháo, chả giò cũng chưa ăn hết, còn phần lớn bữa sáng vẫn nguyên trong túi, anh nhíu mày hỏi: “Sao ăn ít thế?”

“Em ăn không nổi nữa.”

“Bảo sao gầy vậy.” Anh cố thuyết phục cô, “Ăn thêm chút cháo nữa đi, được không? Trước đây em đã hứa với anh là sẽ ăn nhiều hơn rồi mà.”

Thư Cẩn gật đầu, rồi từ từ ăn tiếp bát cháo. Thấy vậy, Lục Chiêu Tự hài lòng mỉm cười, rồi lấy ra một phần há cảo tôm.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Chiêu Tự vào phòng làm việc viết luận văn, còn Thư Cẩn ngồi trên ghế sofa đối diện anh, đọc cuốn Thế Giới Hôm Qua.

Cả hai đều là người đặc biệt chú tâm khi làm việc. Như Lục Chiêu Tự, dù cô gái anh thích đang ngồi ngay đối diện, nhưng điều đó không làm anh xao nhãng sự nghiêm túc và kỹ lưỡng khi viết luận. Còn Thư Cẩn, tiếng gõ bàn phím không hề ảnh hưởng đến tốc độ đọc của cô.

Nhiều khi, thể hiện tình yêu không phải là luôn kề cận, mà là ở sự đồng hành thầm lặng, không làm phiền, để mỗi người đều có không gian riêng.

Cả hai ở cùng một chỗ nhưng như thể mỗi người đang ở một không gian khác nhau. Cuối cùng, ai là người ngừng lại trước, tiếng gõ phím của anh hay tiếng lật trang sách của cô?

Câu trả lời là không ai cả. Họ đồng loạt ngẩng đầu, mắt nhìn nhau, như thể có sự đồng điệu nào đó vào khoảnh khắc ấy. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa chan sự ấm áp; cô cũng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt hiền hòa.

“Cẩn Cẩn, đột nhiên nhìn anh làm gì thế?”

“Thế còn anh, sao anh lại nhìn em?” Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại.

“Vì anh không muốn làm việc quá lâu mà lơ là em.” Anh chậm rãi nói. “Thế còn em?”

“Em bỗng muốn nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của giáo sư Lục.” Cô chớp mắt đáp.

“Vậy có vẻ em đã bỏ lỡ mất rồi?” Lục Chiêu Tự nhướng mày.

“Bỏ lỡ lần này, lần khác em vẫn sẽ thấy mà.”

“Làm sao anh có thể để em bỏ lỡ. Hay là để anh tiếp tục làm việc, em có thể ngắm nhìn kỹ hơn?”

“Không làm anh mất tập trung chứ?”

“Thử xem là biết ngay thôi.”

Vài phút trôi qua.

Ngốc à, em dùng ánh mắt say mê như thế mà nhìn anh, nếu anh có thể tiếp tục tập trung được, trừ khi em chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.

Sự thật là, tài liệu Word của anh giờ đã tràn ngập một câu duy nhất:

“May mắn gặp được Thư Cẩn, đời này không còn gì hối tiếc.”