Bẻ Cong Nam Chính Long Ngạo Thiên

Chương 12: Không ai có thể ngăn cản con đường của cậu!

"Keng!" Hai thanh trường kiếm chạm nhau, hai bóng người một đen một trắng không chút do dự liền giao đấu, kiếm quang thấp thoáng, hoa cả mắt.

Quý Tắc Thanh dù sao cũng là nam chính được chỉ định, thiên phú không thể nói là không cao. Thậm chí khi giao thủ với Tạ Khinh Phùng, khí thế cũng không hề thua kém.

Tạ Khinh Phùng đã sớm ép tu vi xuống Trúc Cơ, miễn là không có chuyện bất ngờ sẽ không lộ ra sơ hở. Hắn gặp chiêu phá chiêu, chiến đấu đến giữa chừng, bỗng nghe Quý Tắc Thanh ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại...?"

Quý Tắc Thanh chắc chắn không thể nghĩ ra, tại sao Tạ Khinh Phùng chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng lại có thể chiến đấu ngang sức với cậu - người thực tế có tu vi Kim Đan.

Tạ Khinh Phùng cười nhạo một tiếng, áp sát thì thầm bên tai cậu: "Không chỉ mình ngươi biết giả bộ yếu, người khác cũng biết đấy."

Con ngươi Quý Tắc Thanh chấn động.

Trong mắt Tạ Khinh Phùng, lý do Long Ngạo Thiên trở thành Long Ngạo Thiên chỉ là vì trong giai đoạn phát triển âm thầm ban đầu cậu không gặp phải người muốn hại mạng, sau đó hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc để làm mọi thứ. Những nhân vật như thế là con ruột của tác giả, là con cưng của trời, vòng hào quang chính diện vượt xa sức hấp dẫn của nhân vật chính, nhưng không có nghĩa là không thể đánh bại.

Long Ngạo Thiên chẳng qua đầu thai tốt, chứ không phải là bất tử.

Sau vài chục chiêu, tình thế chiến đấu bắt đầu thay đổi. Quý Tắc Thanh sớm đã nhận ra Tạ Khinh Phùng đang phá giải chiêu thức của mình một cách chơi đùa, thực lực và thiên phú đều hơn xa mình.

Cảm giác tự tin ngay từ đầu mà nay bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt thực sự khó chịu, cậu mấp máy môi, trong lòng trầm xuống, không còn giấu diếm thực lực nữa. Thanh kiếm vạch gió, mang theo mười phần sát ý, đâm thẳng vào tim Tạ Khinh Phùng.

Không ai có thể ngăn cản con đường của cậu!

Ngay sau đó, Quý Tắc Thanh chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói khủng khϊếp. Một tiếng "Choang" vang lên, thanh kiếm trong tay bị vứt bay, rơi xuống mép sân đấu. Trên sân dưới sân, tĩnh lặng như tờ. Trưởng lão Kiếm Tông hai mắt sáng rực, xem rõ nhiều lần, khẳng định thắng bại của cuộc chiến đấu này.

Tạ Khinh Phùng thản nhiên thu kiếm, trưởng lão Kiếm Tông lập tức lao vào võ trường, nắm tay hắn thở ngắn than dài, lúc thì nói trời xanh mở mắt hôm nay đưa đến hai nhân tài cho Kiếm Tông ta; lúc lại lấy ra ngọc bài Kiếm Tông rừ trong ngực ra, trao ngay cho Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh, sợ bọn họ đổi ý rời núi.

Các tu sĩ ở dưới sân từng la hét muốn gϊếŧ Tạ Khinh Phùng lúc này đều giống như bị bịt miệng, im lặng không nói. Tạ Khinh Phùng cất ngọc bài định xuống đài, vừa quay đầu, nhìn thấy Quý Tắc Thanh che tay bị chấn đau, đứng im lặng, vẻ mặt ngây người, trông thật đáng thương.

Tạ Khinh Phùng quá quen thuộc với biểu cảm này. Khi bạn mang theo hy vọng và niềm tin vào tương lai, tự tin bước vào xã hội, nhưng lại bị xã hội dạy cho một bài học đau đớn, bạn sẽ lộ ra vẻ nghi ngờ bản thân như thế này.

Khi Tạ Khinh Phùng tiếp quản công ty dở dang của cha mình, hằng ngày hắn đều có biểu cảm như vậy.

Dù sao thì, cảnh tượng hoành tráng đầu tiên của Quý Tắc Thanh trong toàn bộ sách, màn "sáng chói" ban đầu đã bị hắn phá hủy hoàn toàn. Tạ Khinh Phùng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào, trong đầu chỉ toàn là kế hoạch thống trị giới tu chân.

Hắn có tâm trạng tốt, thuận tay nhặt thanh kiếm ở mép đài, đưa cho Quý Tắc Thanh. Người kia ngẩn ngơ hoàn hồn lại, chậm rãi nhận lấy thanh kiếm, cụp mắt nhỏ giọng nói: "Cảm ơn sư huynh."

Tạ Khinh Phùng nhướn mày, thầm nghĩ Long Ngạo Thiên quả thực giữ lời, dịu dàng đáp: "Không có gì, sư đệ."

Trước khi gϊếŧ Quý Tắc Thanh, hắn vẫn phải tạm thời làm tốt quan hệ với đối phương để tiện cho việc ra tay sau này. Nếu ngay bây giờ làm việc quá trắng trợn, xé mặt luôn ngược lại sẽ không tốt.

Hai người mỗi người mang theo tâm sự của mình xuống sân. Tiết Dật Thanh lập tức lại gần, hào hứng: "Đặc sắc! Thực sự đặc sắc! Ta đã nói rồi, ta sẽ không nhìn nhầm người, các huynh đúng là thiên phú dị bẩm!"

Tiết Dật Thanh nói xong lại tự than thở u sầu: "Các huynh quá xuất sắc rồi, hoàn toàn không để cho người khác có đường sống. Trưởng lão Kiếm Tông chỉ nhận hai đệ tử thân truyền, có vẻ ta không có cơ hội rồi."

Tạ Khinh Phùng thầm nghĩ: Thật tốt quá, không có ngươi, nam chính lại mất một tên tiểu tốt luôn sẵn sàng bảo vệ, việc gϊếŧ Quý Tắc Thanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngoài miệng hắn lại nói: "Đừng buồn, tu luyện ở Kiếm Tông vất vả, cao thủ như mây, vào đó khó tránh khổ cực. Tính ngươi hiền hòa tự do, chi bằng đi tìm các trưởng lão khác, biết đâu lại có duyên kỳ ngộ."

Tiết Dật Thanh nghe xong, phẩy quạt một cái, nỗi ưu sầu tan biến: "Nói cũng đúng! Cảm ơn huynh chỉ điểm! Ta đi đây!" Rồi quay đầu đi tìm sư phụ mới.

Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh đã nhận được ngọc bài đệ tử thân truyền, tối nay sẽ chuyển đến Kiếm Tông. Sau khi chia tay Tiết Dật Thanh, hai người thu dọn vài vật dụng nhỏ, lên đường.

Quý Tắc Thanh dường như vẫn còn ấm ức về trận thua ban ngày, dọc đường đi không nói gì. Tạ Khinh Phùng cũng không phải kiểu người thích kết bạn như Tiết Dật Thanh, nên rất thích sự yên tĩnh này.

Kiếm Tông có vị trí đặc biệt trong Thất Huyền Tông, được xây dựng ở nơi cao nhất. Muốn lêи đỉиɦ, phải đi qua một con đường bằng ván dài trăm trượng treo giữa không trung.

Khi hai người lên núi, có một bóng người chờ đợi đã lâu đứng ở đầu đường. Nhìn kỹ ra, hóa ra là nữ tu có họ Trình mà hai người từng gặp. Thương tích của nàng đã dần khỏi, nhưng không rõ vì sao đứng đây.

Thấy hai người đến, ánh mắt nàng hơi sáng lên, tiến lại gần, cúi người chào Quý Tắc Thanh: "Ân nghĩa hôm nay, ta không biết lấy gì báo đáp. Nếu không nhờ huynh ra tay giúp, ta quả thật không biết phải làm sao."

Quý Tắc Thanh đáp: "Chuyện nhỏ, đừng để tâm."

Nữ tu thấy Tạ Khinh Phùng cũng ở đây, nhớ lại hôm nay hai người cũng đã lên tiếng bênh vực, bèn cảm ơn: "Cảm ơn cả huynh nữa."

Tạ Khinh Phùng: "Không cần, nếu không có chúng ta, sẽ có người khác ra tay."