Tiết Dật Thanh tức giận nói: "Nào có cái lý ấy! Cô nương xinh đẹp như hoa sao có thể bị bắt nạt như thế, hắn còn là đàn ông nữa không?" Nói xong liền định rút kiếm xông lên, lời vừa dứt, một bóng người mảnh khảnh đã bay lên đài tỷ thí, một chân đá ngã nam tu kia, đỡ nữ tu bị thương nặng dậy: "Cô xuống trước điều dưỡng đi."
Bên cạnh có người không có ý tốt nói: "Ôi lại đến một người! Nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh đấy, xem kìa, công tử bột này còn đứng ra bênh vực cô ta!"
Tiết Dật Thanh chủ động bước lên, đỡ nữ tu xuống đài: "Phi! Ngươi tự làm con rùa rút đầu, còn không cho người khác lên cứu người? Đồ hèn nhát!"
"Hê -- lẽ nào ngươi cũng thích cô nương đó đấy chứ? Cô ta là mẹ của ngươi hay là người yêu của ngươi?"
Tạ Khinh Phùng rất ghét người khác lải nhải bên tai, xoay kiếm một cái, gã đàn ông kia bị vỏ kiếm vả liên tiếp bốn năm cái tát vào mặt, vả đến nỗi hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, đối diện với vẻ mặt không kiên nhẫn của Tạ Khinh Phùng: "Sủa thêm một tiếng nữa, ta vặn đứt lưỡi ngươi."
Gã đàn ông kia bị khí thế của hắn dọa sợ, lập tức thu liễm khí thế, ôm má sưng húp, lủi thủi bỏ đi.
Tạ Khinh Phùng thu kiếm lại, thầm nghĩ làm ma tu thật tốt, không cần phẩm chất cũng không cần đạo đức, muốn đánh ai thì đánh, sướиɠ hơn làm Tổng giám đốc nhiều.
Hắn một lần nữa nảy sinh quyết tâm muốn nghiêm túc xây dựng Tàng Kính Cung, xưng bá giới tu chân.
Trên đài tỷ thí, Quý Tắc Thanh và tên thiếu chủ kia đã đánh nhau, trên mặt Tạ Khinh Phùng không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Quý Tắc Thanh, nghiên cứu thân hình chiêu số của cậu, trong nguyên tác có có nhắc tới, hiện tại Quý Tắc Thanh bề ngoài là Trúc Cơ, nhưng thực lực thực tế đã vượt qua Kim Đan, trong Thất Huyền Tông không quá ba năm, cậu sẽ đột phá lên Nguyên Anh, xung kích Hóa Thần, còn nguyên chủ là tu vi Đại Thừa, nhưng bởi vì đan điền rạn nứt, thực lực bị tổn thương.
Theo tính cách nam chính ngày ngày mở hack để thăng cấp, một khi hắn đột phá Hóa Thần, thì đơn đấu Đại Thừa cũng không thành vấn đề, Tạ Khinh Phùng phải gϊếŧ Quý Tắc Thanh trong vòng ba năm, phòng ngừa cậu phát triển mạnh lên.
Trong đầu Tạ Khinh Phùng không ngừng xuất hiện tình tiết nguyên tác, nghiêm túc chọn lựa thời cơ ra tay tốt nhất, còn chưa nghĩ ra kết quả, đám đông lập tức bùng nổ một tràng hoan hô!
"Thắng rồi thắng rồi!"
"Thanh niên áo đen này là đệ tử phái nào vậy, giỏi quá! Lại có thể dùng tu vi Trúc Cơ đánh bại Kim Đan, Thiên tài! Thiên tài!"
"Aaaaa lại còn đẹp trai nữa, làm sao đây Muốn sinh một đứa con cho huynh ấy quá!"
"..."
Quý Tắc Thanh thắng, dưới đài tiếng reo hò vang dội, vô cùng náo nhiệt, Tạ Khinh Phùng nghe những lời thoại dưới đài không khác nguyên tác một ly, giống như một đám NPC vây quanh mình nói chuyện, cảm giác kỳ lạ.
Theo nguyên tác, lúc này trưởng lão Kiếm Tông nên bị tài năng của Quý Tắc Thanh thu hút, định thu cậu làm đồ đệ.
Lão đầu Kiếm Tông quả nhiên vuốt râu mở miệng: "Ngươi, ngươi tên là gì?"
Quý Tắc Thanh nắm kiếm chắp tay, không kiêu không siểm: "Bình Châu Quý Tắc Thanh."
"Tốt! Tốt lắm! Ngươi có muốn gia nhập Kiếm Tông của ta không?"
Tạ Khinh Phùng bị những câu thoại và diễn biến giống y hệt này làm cho sửng sốt, cả người và máy đều có lúc bị lỗi, nhưng kịch bản này lại không sai một ly.
Hắn đã đến, nên không thể chấp nhận để kịch bản diễn ra như nguyên tác, vì vậy đã cầm kiếm bay lên sân khấu. Mọi người chỉ thấy một bóng trắng thanh nhã, cao ráo bay nhẹ xuống, đối diện với Quý Tắc Thanh, thắt lưng đeo ngân tiên, toát lên một khí chất kiêu ngạo và quý phái.
"Ta là Tạ Khinh Phùng, xin chỉ giáo."
Quý Tắc Thanh thấy người này mang kiếm lên sân khấu, không hiểu ra sao, nhưng Tạ Khinh Phùng vốn hành động bất thường, đây là một trận đấu, nên tất nhiên không thể lùi bước, bèn rút kiếm ra: "Đến đi."
"Khoan đã," Tạ Khinh Phùng ngắt lời: "Chúng ta làm một thỏa thuận nhé?"
Đánh thì đánh, còn nhiều chuyện gì nữa, Quý Tắc Thanh nhíu mày, nhưng vẫn giữ được tính khí tốt: "Thỏa thuận gì?"
Tạ Khinh Phùng rút thanh trường kiếm. Gõ nhẹ một tiếng, tiếng kiếm réo lên trong trẻo, ánh mắt chứa sát ý và nhạo báng liền biến thành nụ cười khó hiểu: "Nếu ta thắng, ngươi sẽ gọi ta là sư huynh."
"Cái gì? Hắn chỉ mới ở giai đoạn Trúc Cơ mà thôi, thật quá ngang ngược!"
"Đúng vậy! Làm sao hắn biết được trưởng lão Kiếm Tông chắc chắn sẽ nhận hắn làm đồ đệ? Nói bậy! Toàn là chuyện phét lác! Vô liêm sỉ!"
"Quý Tắc Thanh, chúng ta ủng hộ ngươi đánh chết hắn!"
"Phải! Đánh chết hắn!"
Dưới đài, không khí sôi sục. Quý Tắc Thanh nghi ngờ, nhưng cuối cùng không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Còn nếu ta thắng thì sao?"
Tạ Khinh Phùng mỉm cười nhẹ, trong lòng nghĩ: Hiện tại ta đang ở giai đoạn Đại Thành, dù trưởng lão Thất Huyền Tông có đến cũng chưa chắc đã đánh bại ta, tiểu tử ngươi lại có ý nghĩ ngây thơ như vậy.
"Xin lỗi, không có khả năng đó," hắn dứt khoát nói, "Rút kiếm đi!"