Bà đột ngột quay sang Ninh Nhuyễn, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi:
"Thứ mà con dùng để nổ người ban nãy có còn không?"
Ninh Nhuyễn dứt khoát gật đầu: "Còn một chút."
Nói xong.
Nàng liền từ thắt lưng lấy ra hai quả cầu tròn màu đen.
Ánh mắt nàng không khỏi băn khoăn nhìn về phía Liễu Vận.
Liễu Vận vừa nhấp một ngụm rượu mạnh, suýt chút nữa bị sặc, đôi mắt đẹp trừng to nhìn chằm chằm hai quả cầu trong tay Ninh Nhuyễn, khóe miệng co giật: "Đây là thứ con gọi là "một chút"?"
"Thôi vậy!" Liễu Vận ngửa đầu uống một hơi cạn rượu, khẽ nâng cằm, chỉ tay một hướng: "Theo hướng này, nổ."
Ninh Nhuyễn nhìn hai quả cầu lôi phá đạn trong tay, vẻ mặt khó hiểu: "Thật sự phải nổ?"
"Nổ!" Liễu Vận chỉ thốt ra một chữ.
Nói đến mức này rồi.
Ninh Nhuyễn không chút chần chừ.
Ninh Nhuyễn nhẹ nhàng vung tay, hai nắm lôi phá đạn liền được ném ra cùng lúc.
Động tác mượt mà, dứt khoát không chút do dự.
Ngay sau đó, một tiếng “Ầm!” vang dội như sấm rền, âm thanh chấn động cả bầu trời.
Nửa ngọn Vô Địch phong cũng bị chấn động đến rung chuyển.
Bầu rượu trong tay Liễu Vận suýt nữa bị đánh rơi, nhưng bà vẫn không quên phủ một lớp khiên bảo vệ lên người Ninh Nhuyễn. Sau đó, nghiến răng nói từng chữ: “Con… ném hết cả rồi sao?”
Ninh Nhuyễn ngơ ngác chớp mắt: “Vâng, con đã ném hết. Chúng ta còn tiếp tục không? Con vẫn còn một ít.”
Nói đoạn.
Nàng lại lấy từ thắt lưng ra thêm một nắm lôi phá đạn khác, khiến Liễu Vận vừa thấy đã suýt nghẹn.
Liễu Vận: “Đủ rồi! Không cần nổ thêm nữa!”
Cái đống này mà nàng gọi là “một ít” thì ta thà nuốt đất còn hơn!
“Ồ.”
Dưới ánh mắt phức tạp không nói nên lời của Liễu Vận, Ninh Nhuyễn cuối cùng cũng không nổ thêm nữa.
Vừa thu đống lôi phá đạn lại.
Ngọn núi khô cằn trọc lóc trước mắt đột nhiên biến đổi.
Trong màn sương khói mờ ảo.
Núi đá, cây rừng.
Đình đài, lầu gác.
Tất cả dần dần hiện rõ ra trước mặt.
Ninh Nhuyễn tròn xoe mắt, định cất lời.
Nhưng phần cổ áo đã bị Liễu Vận túm lấy, không để nàng nói thêm, liền kéo nàng bay đi.
...
Chỉ trong mấy hơi thở.
Hai người đã đáp xuống chính điện của Vô Địch phong.
Bên ngoài chính điện khí thế uy nghi, hùng vĩ.
Bên trong lại trống trải, nghèo nàn đến mức khó tin.
Ninh Nhuyễn đứng trong chính điện chẳng có nổi một chiếc ghế, ánh mắt phức tạp, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Ngay lúc ấy.
Từ cửa chính điện bỗng xuất hiện một bóng người vội vã chạy vào.
Người này vận thanh sam, gương mặt tuấn tú, ôn nhu như ngọc, mang theo nụ cười dịu dàng khiến người đối diện không khỏi cảm thấy gần gũi.
Hắn vừa dừng chân đã cung kính cúi chào Liễu Vận: “Đệ tử Lạc Việt, bái kiến sư phụ.”
Liễu Vận hớp một ngụm rượu mạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Chỉ có mình con? Những đồ đệ khác đâu hết rồi?”
“Chuyện này…” Lạc Việt mím môi, giọng nói trầm ấm mang theo chút ngập ngừng: “Nhị sư đệ ra ngoài đã nhiều năm, có lẽ… chắc là vẫn còn sống.”
“Tam sư đệ gần đây càng nhát gan hơn trước, trong phòng đệ ấy tự bày chín mươi chín trận pháp, e rằng không nhận ra sư phụ đã về.”
“Tứ sư đệ… sư phụ cũng biết mà, nếu không phải chuyện sống chết, đệ ấy chẳng buồn nhúc nhích.
“Ngũ sư đệ và Thất sư đệ hôm qua tỷ thí, cả hai đều bị trọng thương, giờ vẫn còn đang bế quan dưỡng thương.”
“Cho nên…” Liễu Vận nhắm mắt, giọng nói như rít qua kẽ răng, “Cả một Vô Địch phong to lớn như vậy, con bảo ta gom lại còn không nổi mười ngón tay?”
Xích Thiên tông to lớn là thế, bà rốt cuộc đã làm thế nào mà chọn ra được một đám đồ đệ như vậy từ hàng vạn đệ tử?
Cũng may.
Cũng may năm nay sắp đến lúc giải tán, cuối cùng bà cũng nhận được một đệ tử bình thường.
Nghĩ đến đây.
Liễu Vận rốt cuộc cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn chút: "Đồ nhi, qua đây gặp đại sư huynh của con đi."