Pháp Sư Kiêm Vú Em, Dùng Bảy Thanh Kiếm Thì Đã Sao?

Chương 5

Tam sư huynh lạnh lùng nói trước, ánh mắt sắc bén: "Lưu phong chủ, nàng ta đã làm hại tiểu sư muội, ngài thực sự muốn bao che cho nàng ta sao?"

"Ồn ào!" Liễu Vận giơ bầu rượu lên, phất tay áo.

Ba đệ tử chân truyền của Xích Thiên Tông, kể cả Lê Úc đang hôn mê, đều bị quật bay.

Dưới sức mạnh linh lực áp đảo, ba người không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt ngập tràn căm hận nhìn Liễu Vận.

"Lục Huyền Nguyên càng sống càng thụt lùi, thu nhận toàn là đồ vô dụng.”

“Là kiếm tu, vậy mà không đánh nổi một linh sư hệ Quang.”

“Chi bằng đi làm đầu bếp thái rau ở Linh Thực Viện còn hơn."

Liễu Vận tặc lưỡi hai tiếng, thân hình lóe lên.

Trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Ninh Nhuyễn.

Giọng nói ngà ngà say của bà lại vang khắp quảng trường khảo nghiệm: "Đi thôi, đồ đệ. Đệ tử Phá Vân Phong quá nhiều kẻ vô dụng, chúng ta không đánh hết được."

"Vâng." Ninh Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo vừa nổ tung người khác.

Nàng để mặc vị sư phụ vừa nhận tiện tay nhấc lấy cổ áo mình rồi với tốc độ ánh sáng biến mất trong tia sáng đỏ.

Dưới đài.

Mấy vị trưởng lão khảo nghiệm cuối cùng lấy lại tinh thần.

Họ nhìn thoáng qua đệ tử Phá Vân Phong vẫn đang vùng vẫy mắng chửi nhưng không thể thoát khỏi cấm chế.

Rồi lại nhìn về phía ánh sáng đỏ đang dần xa.

Chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, toàn thân mệt mỏi.

"Liễu phong chủ không phải đã rời tông môn cả năm rồi sao? Sao lại đột nhiên trở về đúng ngày hôm nay?"

"Mau về báo với tông chủ, chuyện hôm nay chỉ sợ khó mà yên ổn."

"Chẳng phải chỉ vì vài đệ tử thôi sao?"

"Đó là đệ tử chân truyền! Hơn nữa, Lục phong chủ của Phá Vân Phong sắp xuất quan. Nếu ông ấy đối đầu với Lưu phong chủ, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn!"

"..."

*

Ngay lúc vị trưởng lão phụ trách báo tin cấp tốc quay về tông môn, Ninh Nhuyễn đã bị ném xuống lưng chừng một ngọn núi trọc lóc.

Mở mắt nhìn quanh, khắp nơi cằn cỗi, chẳng thấy nổi lấy một mảnh cây hay viên đá.

Nơi này nghèo nàn đến mức tựa như ngay cả chó hoang cũng không thèm dừng chân.

Ninh Nhuyễn trầm ngâm một hồi, rồi ngập ngừng lên tiếng: "Sư phụ, nơi này liệu có phải bị trận pháp che giấu chăng?"

"Sở kiến không tệ," Liễu Vận đáp, thần sắc thoáng phức tạp, "Hộ phong trận của Vô Địch phong chúng ta vốn là tàn trận từ thời thượng cổ, sau được tam sư huynh của con sửa chữa, dùng đến nay đã nhiều năm. Trong lĩnh vực này nó quả thực rất có thiên phú."

Vừa nói, Liễu Vận vừa lấy ra một tấm ngọc bài, ngón tay khẽ lướt qua, một đạo quang lưu nhập vào trong: "Đây là trận ẩn, chỉ có dùng ngọc bài đặc chế mới có thể mở ra trận pháp, thấy được chân dung của Vô Địch phong chúng ta."

Vô Địch phong?

Ninh Nhuyễn không khỏi trố mắt, "Sư phụ, phong của chúng ta lợi hại lắm sao?"

Đã gọi là vô địch, chẳng lẽ không phải phong mạnh nhất Xích Thiên tông hay sao?

Khóe môi Liễu Vận giật nhẹ, sau cùng chỉ làm bộ bình tĩnh, khẽ ho hai tiếng: "Khụ... Vô Địch phong ở bên ngoài còn được gọi là Tuyết Dương phong, cái tên "Vô Địch" này là vi sư tự đặt."

Ninh Nhuyễn: "..."

Tốt lắm, hóa ra cái tên nghe ngông cuồng như vậy lại là tự đặt.

...

Bốn phía rơi vào tĩnh lặng.

Thời gian chừng một nửa nén nhang trôi qua.

Núi vẫn là núi trọc.

Trận pháp vốn dĩ nên mở ra… lại chẳng chút động tĩnh nào.

Giờ đây, dù có ngốc mấy cũng cảm thấy có điều bất ổn.

Ninh Nhuyễn: "..."

Liễu Vận: "..."

"Sư phụ... trận pháp này…"

Ninh Nhuyễn mím môi, cảm thấy bầu không khí lúc này ngượng ngùng đến mức có thể khoét ra một căn nhà ba phòng một sảnh.

Đường đường là chủ của một phong, vậy mà trở về lại không mở nổi trận pháp hộ phong nhà mình…

Chuyện này rốt cuộc là buồn cười đến mức nào chứ!

Liễu Vận thoáng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt trầm xuống, đến độ tựa hồ có thể nuốt chửng hai đứa trẻ.