Độ Dương Khí

Chương 27

Nhϊếp Tiểu Thiến khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp: "Liễu Mạn tỷ tỷ, con mồi này ta đã nhắm trước, cô không thể giành đồ ăn từ miệng người khác như thế chứ."

Tiết Minh nghe vậy, lập tức hiểu ra hai nữ quỷ này đang tranh giành nhau xem nàng là thức ăn. Biết rõ giữa họ có mâu thuẫn, nàng không chần chừ, lập tức vùng dậy bỏ chạy.

Liễu Mạn thấy con mồi sắp vuột khỏi tay, không thèm đôi co với Nhϊếp Tiểu Thiến, nàng ta liền lao lên truy đuổi. Nhưng Nhϊếp Tiểu Thiến rõ ràng cố tình gây khó dễ, dải lụa trắng tung bay cản đường, nàng nhảy xuống chắn trước mặt Liễu Mạn.

Hai nữ quỷ từng tranh cướp nhiều người trong miếu, mâu thuẫn đã chồng chất từ lâu. Giờ đây, cả hai lao vào đánh nhau, dải lụa trắng và mái tóc đen cuốn lấy nhau, gió bụi mịt mù, không phân thắng bại. Nhϊếp Tiểu Thiến có vẻ không muốn đấu đến cùng, sau một hồi liền rút lui, nhẹ nhàng bay về lại mái nhà, nói: "Không đánh nữa. Lão thái bà không cho phép nội bộ tranh đấu. Nếu bà ấy biết được, chắc chắn sẽ trách phạt chúng ta."

Liễu Mạn tức giận đến méo cả mặt, hằn học nói: "Rồi sẽ có ngày ta tính sổ với cô!"

Thấy Liễu Mạn định đuổi theo, Nhϊếp Tiểu Thiến cất giọng: "Liễu Mạn tỷ tỷ, đừng nói ta không nhắc nhở cô. Nếu cô tiến sâu hơn nữa, sẽ đến địa phận hồ sen. Tuyệt đối đừng để kinh động đến vị trong đó…

***

Lời còn chưa nói hết, đã chẳng thấy bóng dáng Liễu Mạn đâu.

Nàng ta lao nhanh như gió, không lâu sau đã nhìn thấy bóng lưng Tiết Minh đang chạy trốn. Nàng ta tăng tốc hơn nữa, mái tóc rối tung hóa thành hàng ngàn cánh tay, đồng loạt quấn lấy cơ thể Tiết Minh.

Tiết Minh cố gắng từng giây từng phút, lúc này nàng đã chạy đến cầu gỗ bắc qua đầm sen, cửa căn nhà đã ngay trước mặt. Thế nhưng tay chân nàng bị vô số sợi tóc đen cuốn chặt, chỉ trong vài giây, nàng cảm giác như bị hàng chục cân vật nặng đè lên người, chỉ đứng thôi đã tiêu hao hết sức lực.

Ngay sau đó, một tiếng hét sắc bén vang lên từ phía sau, một lực mạnh mẽ va vào lưng, khiến Tiết Minh ngã sấp xuống đất.

Liễu Mạn đè lên người nàng, dường như niệm chú gì đó. Cơn đau dữ dội khiến ý thức Tiết Minh trở nên mơ hồ, nàng chỉ nghe loáng thoáng hai chữ “hiếm thấy.”

Nàng giãy giụa điên cuồng, dùng tay đẩy mạnh, cơ thể co quắp như con cá mắc cạn. Nhưng Liễu Mạn cúi xuống, há to miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt và chiếc lưỡi dài xấu xí, cắm thẳng vào cổ nàng.

Cơn đau nhói truyền đến, khiến Tiết Minh tưởng rằng lần này mình thật sự chết. Đúng lúc đó, một luồng khí mát lạnh bất ngờ thổi qua đỉnh đầu, cửa ngôi nhà vốn đóng kín chẳng biết đã mở ra từ khi nào.

Tiết Minh, trong tình trạng nhếch nhác tột cùng, theo bản năng quay đầu lại, thấy Ngọc Hạc đứng bên trong cửa.

Y đã thay một bộ trường bào màu trắng ngà, gấu áo thêu họa tiết lá trúc xanh nhạt. Mái tóc dài vẫn được buộc hờ, cố định bằng một cây trâm gỗ chạm mây. Cả người toát lên vẻ nho nhã, thanh tao, tựa như một văn nhân. Nếu không phải vì làn da trắng bệch như tuyết, móng tay đen đặc và đôi mắt sáng hút hồn kia, khó mà phân biệt được y là người hay ma.

"Ngọc Hạc đại nhân, cứu ta..." Tiết Minh gắng sức đưa tay về phía y, ngón tay nhỏ nhắn bấu chặt xuống đất. Đôi mắt đen láy long lanh ánh lên vẻ yếu đuối, lộ rõ khát vọng sống mãnh liệt.

Ngọc Hạc nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt như không liên quan đến y.