Sau khi hoàn hồn từ niềm vui khi hấp thụ xong tinh hạch và phát hiện ra bản thân là một thiên tài, Tiêu Họa mới nhận ra sự nhầy nhụa trên mặt mình, cùng với các mảng màu trắng đυ.c lấm tấm trên áo khoác - những vết bắn từ dịch não.
Tiêu Họa: “…”
Mẹ kiếp.
Cô nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, tranh thủ lúc vẫn còn nước và điện để tắm một trận, tiện thể giặt sạch cả áo khoác.
Xong xuôi, Tiêu Họa nhìn điện thoại, đã là 14:28.
Bây giờ thế giới đang rơi vào hỗn loạn, cổng trường chắc chắn không còn ai canh gác; mạt thế vừa mới đến, xác sống vẫn chưa quá đông, đây là thời cơ tốt nhất để cô lao ra ngoài.
Tiêu Họa đeo balo lên lưng, cầm chắc móc câu, cuối cùng cũng mở cửa phòng ký túc.
Toàn bộ bầu trời trở nên u ám, mây đen vần vũ, ánh lên màu đỏ kỳ lạ, phảng phất mùi máu tanh và tiếng la hét, khiến người ta thấy nghẹt thở.
Mạt thế đã đến.
Tiêu Họa bước ra khỏi ký túc, chỉ vừa đi từ tầng hai xuống tầng một, cô đã lại chạm mặt một con xác sống, miệng và tay nó vẫn còn dính những mảnh vụn máu thịt.
Thấy Tiêu Họa, xác sống lập tức bỏ “bữa ăn” của mình, nhe răng múa vuốt lao về phía cô.
Lợi dụng sự chậm chạp của nó, Tiêu Họa lập tức ném móc câu, móc vào cổ xác sống rồi giật mạnh.
Một cái đầu xấu xí lăn lông lốc đến trước mặt cô.
Tiêu Họa lục lọi đầu xác sống một lần nữa, và như dự đoán lần này không có tinh hạch.
Vừa bước ra khỏi khu ký túc xá, Tiêu Họa liền trông thấy hai cô gái vừa hét vừa chạy thục mạng về phía mình, phía sau là một đoàn xác sống đang truy đuổi.
Nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải hai mươi con.
Thấy Tiêu Họa, hai cô gái lập tức hét lớn cầu cứu:
“Bạn học! Cứu chúng tôi với!”
“Làm ơn giúp với!”
Chết tiệt.
Tiêu Họa liếc một cái, lập tức quay đầu bỏ chạy thục mạng, không thèm quan tâm đến tiếng chửi rủa phía sau.
Chạy vừa la, lại còn mang giày cao gót lộc cộc lộc cộc, sợ bọn xác sống chưa chú ý đủ sao?!
Cứu cái rắm!
Trang phục của Tiêu Họa thoải mái, di chuyển linh hoạt, lại vừa thức tỉnh dị năng, nên chỉ trong chốc lát đã bỏ xa hai cô gái kia, nhanh chóng ẩn mình trong một tiệm tiện lợi ven đường.
Nhìn thấy đám xác sống ngày một đông hơn, khóe miệng Tiêu Họa co giật, cả khuôn mặt đều toát lên hai chữ: Nực cười.
Đúng là có người… ngu đến mức khó tin.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao xác sống trong ký túc xá lại ít đến thế.
Trốn được khỏi đợt xác sống này, Tiêu Họa tiếp tục lên đường hướng về cổng trường.
Thực phẩm cô có chỉ đủ dùng vài ngày, phải nhanh chóng trở về biệt thự tìm Tiêu Túy.
Lần này, Tiêu Họa cố tình chọn đi qua những lối vắng vẻ. Nhờ vậy mà dọc đường cô chỉ gặp vài con xác sống đi lạc.
May mắn là những con này không khó đối phó, Tiêu Họa càng đánh càng thành thục, tay nghề ngày một nhuần nhuyễn. Mỗi lần ra tay là một con xác sống ngã gục, nhẹ nhàng như cắt đậu hũ.
Chỉ tiếc là, vẫn chẳng có cái tinh hạch nào.