Điều đáng chú ý là, trông nó rất quen thuộc.
Phù Dạ nhận lấy món đồ trang trí nhỏ từ tay Diệp Mạt, nhìn bộ trang phục của hình nhân này, gần như giống hệt phong cách của hắn, ánh mắt hắn dần lộ vẻ ngờ vực.
“Đây là… ta?”
“Ừm ừm.” Diệp Mạt gật đầu, “Đây là đồ trang trí làm từ Oánh Chức Thảo, có tác dụng tĩnh tâm, dưỡng thần tụ linh, có thể… sẽ có ích?”
Diệp Mạt hơi do dự, rồi cúi đầu nói: “Ta đã cố gắng làm theo hình dáng của sư huynh, nếu không có tác dụng, ít nhất cũng có chút ý nghĩa kỷ niệm.”
Dù đây là thứ mà nàng dốc hết sức để làm, nhưng nghĩ đến tốc độ thu thập Oánh Chức Thảo của Phù Dạ, nàng lại cảm thấy món quà của mình không đủ xứng đáng.
“Vậy nên đây là lý do ngươi thu thập Oánh Chức Thảo?”
Phù Dạ nhìn hình nhân một lúc lâu, Diệp Mạt đã khắc họa rất tỉ mỉ, đôi mắt và biểu cảm đều lạnh nhạt, nhưng phần trên mắt lại có hai hàng lông mi xếch, khiến hình nhân trông xinh xắn hơn hẳn.
Diệp Mạt gật gật đầu, bị hỏi lại có chút xấu hổ.
Dù sao phần lớn số Oánh Chức Thảo cũng là nhờ Phù Dạ giúp thu thập.
Phù Dạ nắm chặt hình nhân nhỏ, nói: “Cảm ơn.”
Hắn dừng một chút, rồi nhìn Diệp Mạt.
“Ta rất thích.”
Phù Dạ nói câu này với vẻ nghiêm túc, dù Diệp Mạt biết rõ đó chỉ là một lời khách sáo, tim nàng vẫn không khỏi đập mạnh.
Trong lòng nàng có chút vui sướиɠ.
Dù sao món quà do chính tay nàng làm có thể khiến người ta thích cũng là một niềm tự hào nho nhỏ.
“Vừa rồi, ngươi bị dọa sợ sao?”
Khi Phù Dạ hỏi câu này, Diệp Mạt hơi ngây ra, sau đó mới phản ứng và khẽ gật đầu.
“Có hơi sợ.”
Nghĩ lại cảnh tượng khi đó, Diệp Mạt vẫn còn chút lo sợ. Dù sao, với sức mạnh khủng khϊếp của đòn tấn công đó, nếu nàng bị trực diện trúng phải, liệu nàng còn giữ được mạng sống không cũng là một câu hỏi lớn.
Có lẽ nàng sẽ tan biến ngay tại chỗ.
“Xin lỗi.” Giọng nói của Phù Dạ vang lên bên tai, lúc nàng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của hắn.
Thật ra gương mặt hắn cũng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, thậm chí còn không nhìn ra vẻ hối lỗi, nhưng hắn vẫn tượng trưng mà cúi mắt xuống một chút. Đến khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Diệp Mạt, hắn mới nói.
“Ta nghĩ, lúc này có lẽ ta nên nói như vậy.”
Nói xong câu này, gương mặt của Phù Dạ mới hiện lên một chút vẻ chân thành.
Diệp Mạt: “……”
Nàng thoáng chốc không biết phải nói gì, hoặc thực ra trong lòng nàng muốn mắng Phù Dạ, nhưng nghĩ đến mạng sống của mình, nàng lại nén lại.
Phù Dạ nói tiếp: “Nơi này là khu vực dành cho các đệ tử từ Trúc Cơ kỳ trở lên tu luyện, dù không phải là cấm địa, nhưng đệ tử Luyện Khí kỳ tốt nhất không nên lại gần.”
Nghe như là một lời nhắc nhở, nhưng cũng giống như một lời cảnh báo.
Diệp Mạt liếc nhìn Phù Dạ hai lần, thấy không có tín hiệu nguy hiểm nào, nàng mới yên tâm, “Vậy, vậy ta xin phép đi trước?”
“Ừ.” Phù Dạ nhìn Diệp Mạt quay người bước đi, rồi gọi nàng lại.
“Ngươi còn nhớ ta đã từng nói về đợt lịch luyện của các đệ tử không?” Thấy Diệp Mạt quay đầu lại, hắn tiếp tục nói: “Sẽ diễn ra trong hai ngày tới, ngươi có thể chuẩn bị trước.”