Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 43

Nhưng khi đối diện với nam chính, nàng cũng lo rằng nếu nói quá lạnh nhạt sẽ khiến đối phương có ý nghĩ không hay, nên chỉ nói thế.

Vừa nghĩ, Diệp Mạt vừa thở dài.

Vì mạng sống của mình, nàng quả thật phải suy nghĩ cẩn thận.

Sau khi rửa mặt, Diệp Mạt ngủ một giấc, sau khi thức dậy mới bắt đầu xử lý số Oánh Chức Thảo đã thu thập được.

Quá trình này cần luyện chế trước khi chế tác thành vật phẩm, vì phải biến Oánh Chức Thảo thành trạng thái giữ nguyên công dụng nhưng không bị hư hỏng.

Tuy nhiên, cách luyện chế khá đơn giản, với độ tinh khiết của Mộc linh căn của nàng thì việc này càng dễ dàng hơn.

Sau khi thất bại một lần, Diệp Mạt nhanh chóng thành thạo, bắt đầu luyện chế từng nhánh Oánh Chức Thảo một.

Việc luyện chế mất một ngày, sau đó việc chế tác mất thêm ba ngày. Khi cuối cùng đã hoàn thành sản phẩm, Diệp Mạt thở phào nhẹ nhõm.

...

Phù Dạ hành tung bất định, Diệp Mạt phải mất nhiều thời gian dò hỏi trong tông môn mới biết hiện tại hắn đang tu luyện ở một nơi nào đó, nàng liền chạy ngay đến đó.

Dĩ nhiên nàng có thể dùng truyền tin ngọc phù, nhưng Diệp Mạt khá ngần ngại với thứ đó, cứ cảm thấy một khi đã dùng đến, có những thứ sẽ không còn như trước.

Nơi Phù Dạ ở là một khu vực nằm trên núi phía sau, không phải cấm địa, xung quanh được bao bọc bởi những vật liệu rất cứng, lại thêm một trận pháp gia cố hàng đầu.

Đây là nơi mà những đệ tử có tu vi cao trong tông môn dùng để luyện tập chiêu thức.

Khi Diệp Mạt đến nơi, vừa hay nghe thấy giọng nói của Phù Dạ.

“Chém!”

Giọng nói này hoàn toàn khác với giọng nói bình thường của hắn, hoặc là tiếng lòng mà nàng từng nghe. Vẫn là âm điệu bình thường, nhưng lại như thấm vào tận óc người nghe.

Mang theo một loại uy áp và sức mạnh không thể diễn tả.

Diệp Mạt sững người trong giây lát, rồi cảm nhận một luồng sức mạnh cực đại xẹt qua gần chỗ nàng, lao về phía xa, bóng linh lực lúc đầu to gấp sáu, bảy lần so với Diệp Mạt, cuối cùng chỉ thu nhỏ bằng kích cỡ một bàn tay.

Khi đập vào vách đá phía sau, tiếng vang lớn đến mức tai nàng bị ù đi, có một khoảnh khắc không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Nàng sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng khi cú chém đó lướt qua.

Cho đến khi Phù Dạ bước đến trước mặt nàng, ánh mắt hắn bình lặng, ánh nhìn nhạt nhòa rơi lên người nàng, hắn hỏi: “Tại sao ngươi đến đây?”

Bàn tay Diệp Mạt siết chặt, từ từ trấn tĩnh lại từ nỗi sợ hãi, nhưng sắc mặt nàng vẫn có chút tái nhợt, giọng nói có phần run rẩy, mất một lúc mới có thể cất tiếng.

“Ta nghe nói sư huynh ở đây.”

Nàng lấy từ túi trữ vật ra món đồ mà mình đã làm, nhỏ gọn, chỉ bằng lòng bàn tay nàng, màu sắc dịu nhẹ và đẹp mắt.

Rồi nàng nói: “Sư huynh đã giúp đỡ ta nhiều lần, trong kỳ khảo hạch còn cứu ta, nên ta nghĩ, muốn tặng huynh một món quà cảm ơn.”

Giọng nói của nàng vẫn lộ rõ vẻ hồi hộp, không rõ là vì tặng quà hay vì vừa bị dọa sợ.

Phù Dạ nhìn vào vật nhỏ trong tay Diệp Mạt.

Hình dáng như hình người, chân tay ngắn ngủn, tóc rất dài, ngũ quan so với người thì giống động vật hơn, đôi mắt to, miệng và mũi nhỏ nhắn.