Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 41

Nghe vậy, Diệp Mạt thử nắm lấy y phục của Phù Dạ, một tay không đủ nên hai tay đều bám vào.

Ngay khi vừa bám chặt, thanh kiếm lập tức bay lên, lao thẳng vào không trung, trái tim Diệp Mạt trong phút chốc như ngừng đập, chỉ cảm nhận được cơn gió mạnh đang đập vào mặt.

Y phục tung bay.

Nhưng cảm giác mất trọng lượng và khó thở chỉ kéo dài trong giây lát, nàng nhanh chóng cảm nhận được gió xung quanh nhẹ lại, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng giảm dần.

Nhìn kỹ, nàng phát hiện có một màn chắn linh lực bao quanh, làm dịu phần lớn sức gió.

Ánh mắt Diệp Mạt dừng lại trên tấm lưng của Phù Dạ rồi từ từ hạ xuống, nhìn thấy cảnh vật dưới mặt đất.

Cảm giác này khó mà diễn tả.

Đứng giữa không trung, không có một lớp bảo vệ, nhìn xuống mặt đất từ trên cao mang lại cảm giác bao quát hết mọi thứ.

Diệp Mạt thậm chí còn tưởng tượng nếu mình là người ngự kiếm, trước mặt không vật cản, tự do điều khiển phương hướng và thay đổi, thì sẽ có cảm giác thế nào.

Trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác hưng phấn.

Giọng Phù Dạ khẽ vang lên từ phía trước.

“Đợi khi ngươi đạt đến Trúc Cơ kỳ, ta có thể dạy ngươi ngự kiếm.”

Hắn dường như nhận ra ý nghĩ của Diệp Mạt, đầu hơi nghiêng sang bên, theo góc nhìn của nàng, nàng có thể thấy rõ đường nét cằm hoàn mỹ, sống mũi cao và hàng mi dài của hắn.

Giọng nói ấy không còn vẻ lạnh lùng, cũng không còn sự giả tạo ôn hòa.

Nhưng chất giọng vốn dĩ của hắn lại rất êm tai, hoặc có thể nói đây là giọng nói dễ nghe nhất mà Diệp Mạt từng nghe.

Không đáng sợ, cũng không còn sự lạnh lẽo nàng không ưa.

“Thật không?”

Nàng lập tức vui mừng, nhưng nghĩ lại rồi hơi nhíu mày. Nàng từ tầng bảy của Luyện Khí kỳ lên tầng tám đã mất một năm, tính thêm thời gian tu luyện trước đó của chủ nhân cơ thể này, thì đã gần hai năm rồi.

Phía trước còn có tầng chín và tầng mười, đạt đến đại viên mãn Luyện Khí kỳ, muốn bước vào Trúc Cơ cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Vậy thì còn lâu lắm.”

“Ừ.” Phù Dạ nói: “Sắp tới tông môn sẽ tổ chức một kỳ lịch luyện cho đệ tử nội môn, nếu gặp may mắn, có lẽ sẽ giúp ngươi tu luyện nhanh hơn.”

Phù Dạ đột nhiên khiến Diệp Mạt có một cảm giác khác lạ.

Ban đầu hắn là một phản diện mưu mô và nhẫn tâm, nhưng sau vài lần giúp đỡ, nàng nghĩ hắn có lẽ không đến nỗi quá đáng sợ. Dù lúc trước khi hắn cười ôn hòa với nàng, vẻ đó quả thật đáng sợ.

Nhưng giờ, cùng với khoảnh khắc vừa rồi, Phù Dạ lại mang đến cảm giác đáng tin cậy hơn.

Như thể người ở vị trí cao từ trước nay đã hạ mình xuống, không còn cách nàng một tầng sương mù dày đặc, dù bản chất Phù Dạ có thể vẫn nhẫn tâm, nhưng lại dễ gần gũi hơn.

Phù Dạ không rõ bản thân nghĩ gì.

Chỉ là những cách thức thường dùng trước đây khi đối diện người khác đều không hiệu quả, vị sư muội có vẻ ngoài yếu đuối và không có chính kiến này tỉnh táo và thông minh hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Có lẽ hắn đã cân nhắc nhiều yếu tố, và cảm thấy với nàng, giữ thái độ chân thành là tốt nhất.

Hoặc có thể, ngay cả hắn cũng không hiểu hết suy nghĩ của mình.