Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 40

Nhìn một số lượng lớn Oánh Chức Thảo còn lại chưa được thu thập, Phù Dạ liếc nàng, trong mắt lộ vẻ dò hỏi, “Đủ chưa?”

“Đủ rồi.”

Diệp Mạt cất chúng vào túi trữ vật, ánh mắt chớp nhẹ.

Thật ra nàng còn hái dư để phòng trường hợp thất bại hoặc hao hụt. Dĩ nhiên, nàng cũng có thể nhờ Phù Dạ thu thập toàn bộ số Oánh Chức Thảo còn lại, sau khi làm quà tạ ơn vẫn còn dư để tích trữ.

Nhưng Diệp Mạt không muốn làm vậy.

Việc chuẩn bị quà tạ ơn vốn đã khiến nàng áy náy vì phải nhờ người giúp đỡ, nếu còn lợi dụng người khác để thu lợi cá nhân, nàng thấy không ổn.

“Cảm ơn huynh nhiều nhé.”

Diệp Mạt hiếm khi dùng giọng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng để nói với Phù Dạ. Nghĩ một lát, nàng còn nở nụ cười chân thành với hắn.

Gương mặt nàng mềm mại, những sợi tóc buông nhẹ lay động trong gió đêm, đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ cây cỏ xung quanh, nụ cười trên môi nàng như có chút ngại ngùng.

Trông nàng hiền lành, khiến người khác nghĩ rằng dễ dàng nắm bắt, nhưng nàng đứng đó, giữ một khoảng cách tự nhiên với người khác.

Rõ ràng là đang nhìn đối phương, nhưng trong ánh mắt dường như không đặt ai vào tâm trí.

Phù Dạ khẽ ngập ngừng: “…Ngươi thu thập Oánh Chức Thảo làm gì?”

Diệp Mạt bị câu hỏi làm cho khựng lại, lại mỉm cười với Phù Dạ, “Mấy ngày nữa huynh sẽ biết thôi.”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn quanh, hơi nghiêng người, “Đã khuya rồi, sư huynh không quay về tông môn sao?”

“Ta sẽ về ngay.” Phù Dạ đáp rồi dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Muốn đi cùng không?”

Hai người đã ở bên nhau hơn hai canh giờ, tuy không rõ Phù Dạ nghĩ gì, nhưng Diệp Mạt cảm thấy nếu hắn thật sự muốn ra tay, hẳn không cần đợi đến bây giờ. Điều này khiến nàng yên tâm hơn một chút.

Suy nghĩ một lát, nàng gật đầu, “Cùng đi.”

Phù Dạ khẽ thả ra một tia linh khí nơi đầu ngón tay.

Một tiếng vang lên khi thanh kiếm rời khỏi vỏ, một thanh linh kiếm bất ngờ xuất hiện, lơ lửng trên không rồi lao xuống, cuối cùng dừng trước mặt Diệp Mạt và Phù Dạ.

Phù Dạ bước lên, sau đó quay đầu lại, thấy Diệp Mạt vẫn đứng yên tại chỗ, liền đưa tay về phía nàng, giọng điệu có chút dịu đi.

“Lên đây.”

Diệp Mạt ngây người, không ngờ rằng “cùng đi” của Phù Dạ là theo cách này. Nàng đã đi bộ khi đến đây nên cứ ngỡ Phù Dạ cũng sẽ cùng nàng đi bộ về.

Giờ nhận ra hắn chọn cách ngự kiếm phi hành, Diệp Mạt cảm thấy điều này quả thật nhanh hơn đi bộ rất nhiều, khoảng cách mười dặm chỉ mất vài phút, còn nhanh hơn xe ô tô thời hiện đại, vậy tại sao phải đi bộ.

Nhìn thanh kiếm trước mặt, trong đầu nàng chợt hiện ra vô số cách ngã từ trên cao xuống, cuối cùng nàng nuốt nước bọt, đưa tay nắm lấy tay Phù Dạ, theo lực đỡ của hắn mà bước lên kiếm.

Sau khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, nàng sẽ học ngự kiếm phi hành, giờ thích nghi sớm cũng không có gì xấu.

Lên kiếm xong, Diệp Mạt cảm thấy khó thích ứng.

Giữ thăng bằng không khó, nhưng không gian xung quanh quá trống trải, nàng lại không kiểm soát được kiếm, cảm giác thiếu an toàn khiến nàng bối rối, còn đang do dự thì nghe thấy giọng Phù Dạ.

“Nắm chặt lấy ta, tránh ngã xuống.”