Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 30

Rồi sau đó là hắn cúi người, nâng nàng dậy.

Sau đó là những hình ảnh mơ hồ và cảm giác lơ lửng. Diệp Mạt nhớ lại lúc đó nàng dựa vào ai đó, mũi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng không thể diễn tả.

Đầu óc nàng trống rỗng trong chốc lát, ký ức trước khi hôn mê dần trở nên rõ ràng trong đầu.

Nàng đột nhiên nhớ ra.

Hóa ra là Phù Dạ đã cứu nàng!

Tịch Nhã Thi và Tiêu Tinh Trần đi phía trước, lúc này Tịch Nhã Thi dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Mạt, thuận tay kéo nàng.

“Nghĩ gì thế, sao đi chậm vậy?”

Diệp Mạt chớp mắt hai cái, để mặc Tịch Nhã Thi kéo mình đi, sau đó lẩm bẩm không dám tin: “Này, ngươi biết không? Hóa ra là Phù Dạ cứu ta.”

“Ừm, hình như là vậy.” Tịch Nhã Thi nhớ lại, “Có khá nhiều đệ tử lạc vào mê chướng, Phù Dạ phụ trách cứu người, dù không cứu được hết, nhưng cũng cứu được kha khá, ồ đúng rồi, ngươi là người cuối cùng đấy.”

“Ra vậy.”

Diệp Mạt thở phào, “Ta đã nói mà, làm sao hắn lại đặc biệt đến cứu ta.”

“Nhưng này, hình như hắn cứu bao nhiêu người, chỉ có ngươi là được bế ra thôi.” Tịch Nhã Thi xoa cằm nghĩ ngợi, “Có lẽ vì trong số người hắn cứu, chỉ có ngươi là bất tỉnh thôi.”

“Những người nằm đó cũng chỉ được đưa ra sau khi mê chướng bị giải tỏa.”

“Vậy sao.” Diệp Mạt khẽ nhướng mày, “Vậy cũng phải cảm ơn hắn rồi.”

Phù Dạ không đi xa, hắn nghe rõ mồn một những lời Diệp Mạt vừa nói, thấy vẻ mặt hoàn toàn không mảy may để tâm của nàng, ánh mắt hắn lạnh đi.

[Nếu còn lần sau, tuyệt đối sẽ không cứu ngươi nữa.]

Diệp Mạt mở to mắt, nhìn quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Phù Dạ, vội vàng tìm cách nói lại.

“Nhưng phải nói rằng, lúc hắn đến cứu ta, siêu ngầu luôn!”

Sau đó, không nghe thấy thêm tiếng lòng nào nữa, Diệp Mạt vẫn còn lo lắng một lúc.

Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí căng thẳng của cuộc khảo hạch đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của nàng.

Phù Dạ ở trong bóng tối, nghe thấy lời khen ngợi kia, khẽ mím môi, tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục ghi chép thành tích của các đệ tử.

Về sau không xảy ra sự cố nào nữa. Đội của Diệp Mạt thêm Tịch Nhã Thi vào như hổ mọc thêm cánh, Diệp Mạt phụ trách do thám, Tịch Nhã Thi đảm nhận bao vây, còn Tiêu Tinh Trần là chủ lực tiêu diệt yêu thú.

Mặc dù ngày hôm sau yêu thú xuất hiện ít hơn, nhưng chỉ riêng điểm số từ yêu thú đã đủ để ba người đạt tiêu chuẩn.

Tuy đây là cuộc khảo hạch gần giống thực chiến, ai nấy đều tiêu hao khá nhiều, khó tránh khỏi mệt mỏi và bị thương, ngay cả trên người Diệp Mạt cũng có vài vết xước do móng vuốt yêu thú gây ra.

Khi cuộc khảo hạch kết thúc, các trưởng lão liền cho phép đệ tử về nghỉ ngơi.

Điểm số sẽ được công bố vào ngày hôm sau. Khi Diệp Mạt vừa tỉnh dậy, nàng đã nhìn thấy thông báo trên ngọc bài của mình, lập tức bật dậy chạy đến diễn võ trường.

Thành tích được công bố tại diễn võ trường. Nếu không quá mệt mỏi, có lẽ hôm qua Diệp Mạt đã không thể ngủ được.

Trên đường đi, nàng vẫn thấp thỏm không yên.

Diễn võ trường đã chật kín người, khi Diệp Mạt đến nơi, hơn ba trăm đệ tử nội môn đã có điểm công bố trên bảng, phía trước là cả một biển người chen chúc, không có lấy một kẽ hở.