Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 29

Diệp Mạt tỉnh lại ngay trước khi cuộc khảo hạch tiếp tục. Nàng hơi bối rối, cho đến khi người của y sư đường đến báo rằng nàng chỉ bị trúng độc ảo mà hôn mê.

“Đây là bồi thường cho sự cố lần này.”

Người y sư mỉm cười, đưa cho Diệp Mạt vài viên thuốc, chính là giải độc đan bồi thường, “Ngoài ra, còn có 50 điểm cống hiến đã được nạp vào ngọc bài của ngươi.”

Hai phần thưởng lớn cùng đến một lúc, khiến Diệp Mạt hoàn toàn tỉnh táo. Nàng vui vẻ nhận lấy giải độc đan.

Đan dược trong thế giới này rất quý. Ngay cả một viên giải độc đan cấp thấp nhất cũng phải tốn hai mươi linh thạch, tương đương với năm mươi điểm cống hiến, cũng bằng gần nửa tháng chi phí sinh hoạt của Diệp Mạt.

Chỉ là một sự cố nhỏ không gây tổn thương gì, nhưng lại được bồi thường cho nàng số tiền bằng hai tháng sinh hoạt, quả là hào phóng.

Diệp Mạt lập tức nở nụ cười tươi, gương mặt tràn đầy niềm vui.

“Đa tạ sư tỷ.” Mắt nàng đảo nhẹ, vui vẻ nói: “Cũng cảm tạ chưởng môn, chưởng môn luôn đối đãi với chúng ta rất tốt.”

Ngay cả trong kỳ khảo hạch thường niên của tông môn, những người vượt qua đều được phát tài nguyên tu luyện, thậm chí còn được ban thưởng theo nhu cầu cá nhân.

Dù chỉ là nghe nói, nhưng trong ký ức của chủ nhân thân xác này đều có những điều ấy, nên đối với Tử Sương tông, Diệp Mạt chỉ có một ý nghĩ.

Đối xử tốt, muốn ở lại mãi mãi.

Sau khi nhận xong bồi thường, Diệp Mạt điều chỉnh trạng thái, rất nhanh đã đến giờ tiếp tục khảo hạch.

Trước khi vào trường thi, vai của Diệp Mạt bị ai đó vỗ nhẹ.

Tịch Nhã Thi xuất hiện sau lưng nàng, đợi nàng quay đầu lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi hài lòng gật đầu, “Nhìn có vẻ tinh thần không tệ.”

Diệp Mạt nghe vậy liền cười, vỗ ngực.

“Ngủ ngon lành mà.”

“Tốt lắm.” Tịch Nhã Thi nói: “Lần này cùng nhau hành động nhé, lần này chúng ta có thể chọn đi chung với bằng hữu.”

Nói rồi, tay nàng xoay chuyển, lấy ra một vật giống như chiếc lưới, cười tủm tỉm nói: “Đừng thấy bình thường ta học không giỏi, nhưng trong thực chiến ta chưa thua bao giờ, nhất là việc săn bắt.”

Diệp Mạt gật đầu, đang định đi thì có người lẳng lặng bước đến bên cạnh.

Tiêu Tinh Trần nhìn nàng, rồi chào hỏi Tịch Nhã Thi, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.

“Cùng đi nhé.”

Tịch Nhã Thi tò mò nhìn Tiêu Tinh Trần một cái, liền nhận được lời giải thích của Diệp Mạt, “Là người vừa mới vào nội môn, đã từng hợp tác với ta, Tiêu Tinh Trần.”

“Ồ… ta biết rồi.” Tịch Nhã Thi thò đầu nhìn, “Ngươi cũng có tiếng đấy, ai cũng biết ngươi mà.”

Tiêu Tinh Trần cười, “Có lẽ không phải là tiếng tốt.”

“Nhưng ta thấy ngươi rất giỏi mà.”

Cả hai đều là kiểu người dễ bắt chuyện, chẳng mấy chốc đã trò chuyện vui vẻ, Diệp Mạt không hứng thú với những chủ đề đó, khi tiến đến gần lối vào, nàng quét mắt nhìn xung quanh.

Phù Dạ đang đứng gần đó, ánh mắt dường như vô tình dừng lại chỗ Diệp Mạt.

Diệp Mạt chớp mắt, còn chưa kịp chào hỏi, Phù Dạ đã quay người vào trường thi. Đến khi Diệp Mạt bước vào, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, trong đầu đột nhiên hiện lên vài hình ảnh mờ nhạt.

Đó là hình ảnh Phù Dạ đứng trước mặt nàng, phông nền u ám. Phù Dạ mặc một thân y phục đen, nổi bật trên nền tối xanh mờ mờ, hắn cúi xuống nhìn nàng, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, nhưng lại đưa tay ra.