Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 50

“Thì sao chứ, chỉ đúng phần trắc nghiệm và đúng-sai thôi, có khi là đoán mò đó!” Giám thị cao gầy khoanh tay, không phục nói.

“Thế ông cũng đoán mò thử cho tôi xem?” Giám thị thấp bé ngẩng đầu, mỉa mai đáp trả.

Cách đó không xa, Bành Tế lén quan sát các giám thị đang tụ lại. Từ khi bắt đầu thi, ông ta luôn chú ý đến mọi động tĩnh trong phòng. Ông ta mới chính là người định gian lận nhưng lại không tìm được cơ hội.

Dù không nghe thấy họ nói gì, nhìn thái độ của các giám thị, ông ta có thể chắc chắn rằng cô gái vừa rời đi là một đối thủ vô cùng đáng gờm.

“Giang Mạc Mạc, tôi sẽ nhớ tên cô.” Ông ta lẩm bẩm nhỏ đủ chỉ mình nghe.

Các giám thị vẫn đang tranh luận gay gắt thì tiếng của Cát Thanh vang lên từ phía sau: “Đây là bài thi của ai?”

“Là của thí sinh Giang Mạc Mạc.” Giám thị cao gầy nhanh nhảu trả lời, lật phần bài tự luận ra và đưa cho Cát Thanh.

“Viện trưởng Cát, ngài xem bài tự luận của cô ấy này.”

“Bài tự luận viết rất tốt. Ý ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm, không rườm rà.” Cát Thanh quét mắt qua bài thi, bình thản nhận xét.

Các giám thị ngẩn người.

— Không rườm rà thật, năm câu tự luận cộng lại chưa đến 600 từ. Ánh mắt của viện trưởng đúng là quá thiên vị!

“Viện trưởng Cát, ngài không thấy cô ấy viết quá ít chữ sao?” Giám thị cao gầy không cam tâm, hỏi tiếp: “Ngài định cho cô ấy đặc cách vào vì cô ấy là đồ đệ của ngài?”

Cả nhóm giám thị cúi đầu.

— Người này đúng là liều, dám thẳng mặt chất vấn lại viện trưởng.

Cát Thanh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi không tham gia vào việc chấm điểm. Ý kiến vừa rồi chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân. Còn chấm điểm thế nào, đó là việc của các người. Hơn nữa, hiện tại tôi không có đồ đệ.”

“Ngài nói bài tự luận viết tốt, vậy là ý ngài cho điểm cao?”

Các giám thị đang lo lắng bài tự luận của Giang Mạc Mạc không đủ điểm theo tiêu chí, lập tức nắm lấy cơ hội để hỏi.

“Tôi đã nói rồi, đó là việc của các người.” Cát Thanh lặp lại.

——

Trong lúc đó, Giang Mạc Mạc đang lang thang một mình trong học viện. Xung quanh cô, người qua lại tấp nập, chẳng ai chú ý đến cô cả.

“Trường này rộng thật!”

Cô nhìn dãy tường kéo dài xa tít, rồi bước về phía khu đông người nhất.

Phía xa, một nhóm người đang lén lút trốn trong mấy bụi cây xanh, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn, vừa xem vừa xì xào phấn khích.

Sự tò mò dâng trào, Giang Mạc Mạc tiến lại gần.

“Có chuyện gì thế?” Cô nhón chân, cố gắng nhìn vào giữa nhóm người.

“Đừng qua! Đằng trước là thiếu gia nhỏ nhà họ Lăng, phó hội trưởng và hội trưởng hội học sinh đều đang theo đuổi một nữ sinh!” Một cô gái đứng gần Giang Mạc Mạc nhanh chóng thì thào giải thích, đồng thời mời cô cùng hóng chuyện.

“Ngày thường hội trưởng lạnh lùng lắm, nam sắc hay nữ sắc gì cũng không màng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đứng gần cậu ấy! Tiếc là phía trước đông quá, không nhìn được toàn cảnh.”

Thiếu gia nhỏ nhà họ Lăng? Là người đã cho mình một vạn tiền boa?

Sự hiếu kỳ càng tăng, Giang Mạc Mạc nhìn sang cái cây gần đó, nhảy lên, bám vào thân cây và leo lên cao.

Từ vị trí này, cô nhìn thấy rõ ràng bốn người đứng cách đó 500 mét.

Bây giờ, cô hiểu vì sao có nhiều người vây quanh như vậy mà những người trong trung tâm vẫn không hề phản ứng.

— Quá xa.

Quả là khó cho nhóm người hóng hớt này, có thể nhìn rõ mới lạ.

Ở phía xa, Giang Doanh Doanh ngẩng đầu, dáng vẻ cao ngạo, một tay che miệng mỉm cười, nói gì đó với người bên cạnh. Giang Nguyên đứng sát cô ta, khoảng cách rất gần. Lăng Văn Lâm vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, tay đút túi quần, nhưng biểu cảm lại không còn thoải mái như lúc ở nhà họ Giang.

Cách ba người chừng năm mét, Ngạc Minh Tuấn đang mang trên người bộ đồng phục hội học sinh, mặt đen như đáy nồi, nói câu gì đó có vẻ bất mãn với họ.

Giang Mạc Mạc thả người xuống, ngó sang cô gái lúc nãy: “Ai là hội trưởng?”

Nếu là Giang Nguyên thì sang năm cô phải tránh người này xa một chút.

“Cô trèo lên đó như thế nào vậy?!” Chư Thiên nhìn Giang Mạc Mạc còn đang treo ngược trên cành cây, giật mình, ngạc nhiên hỏi.

“Leo lên đấy. Trên này còn chỗ trống này, cô lên không? Tôi kéo lên.”

Giang Mạc Mạc ước lượng, nhánh cây này thừa sức chịu được thêm một người nữa, rồi chìa tay ra mời.

Chư Thiên đưa tay.

Đôi bàn tay của cô ta cũng giống tay Giang Mạc Mạc, hơi thô ráp, trên ngón tay còn có vài vết chai mỏng.