Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 49

— Xong rồi.

Giang Mạc Mạc đổ gục xuống bàn.

Trước đó, Tiểu Bát đã nói với cô rằng sau khi đăng ký, học viện sẽ tiến hành sàng lọc và kỳ thi nhập học sẽ diễn ra sau 10 ngày. Vì vậy, hai ngày vừa rồi cô thảnh thơi chỉ lo học cách lắp ráp cơ giáp. Tiểu Bát cũng tranh thủ dạy cô nhận mặt chữ, nhưng cô chỉ coi đó như đang nghe kể chuyện, cuối cùng chẳng nhớ được mấy chữ.

“Tại sao lại thi luôn chứ?” Giang Mạc Mạc lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức khó mà nghe được.

“Tiểu Bát chưa bao giờ nhầm lẫn mà?”

Chẳng lẽ là một chiến thuật của học viện, cố tình thả lỏng tâm lý thí sinh để bất ngờ đánh giá năng lực thật sự của họ?

Càng nghĩ, Giang Mạc Mạc càng thấy hợp lý.

— Thật thâm hiểm! Tiểu Bát nói đúng, xã hội loài người rất phức tạp!

Giám thị để ý đến trạng thái khác thường của cô, bắt đầu thì thầm với nhau.

“Sao cô bé này không làm bài mà lại nằm bò ra bàn? Không lẽ đang tính gian lận?”

“Cậu điên à? Với trình độ cô ấy thể hiện qua video giám sát hôm qua, cô ấy cần phải gian lận trong bài thi này sao?”

“Nhưng cũng có khả năng cô ấy là kiểu người giỏi thực hành, yếu lý thuyết. Chẳng hạn như đám người ở hệ điều khiển cơ giáp.”

“Không giống đâu. Ngành chế tạo cơ giáp của chúng ta đặt nặng lý thuyết mà.”

“Thì đúng, nhưng đề thi lần này bao quát toàn bộ kiến thức liên quan đến cơ giáp, từ điều khiển đến sửa chữa. Nhìn các thí sinh khác mà xem, nhíu mày đến mức kẹp chết ruồi rồi, nói không chừng cô ấy thực sự không làm nổi.”

“Này, cô ấy ngồi dậy rồi, hình như bắt đầu làm bài!”

Hiện tại, Giang Mạc Mạc cảm thấy tình hình thật sự rất… khó xử.

Cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lật qua lật lại tờ đề nhiều lần, nhận ra mười chữ thì cô chỉ biết được hai, ba chữ. Nhưng khi cố gắng nhìn chăm chú một lúc lâu, dường như cô bắt đầu hiểu được ý nghĩa mơ hồ.

Cô chợt nhớ Tiểu Bát từng dạy một số “mẹo huyền bí” trong việc làm bài trắc nghiệm. Phương pháp là gì nhỉ?

À, đúng rồi! Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất…

Với cách này, Giang Mạc Mạc vừa đoán mò vừa tích hết phần trắc nghiệm.

Tuy nhiên, đến phần tự luận thì cô thật sự bế tắc.

Không chỉ không hiểu đề bài, cô còn không biết phải viết thế nào vì chỉ biết mấy chữ đơn giản nhất.

Nheo mắt nhìn kỹ hình minh họa cạnh các câu hỏi lớn, cô cố gắng ghép nối những từ mình biết, thử viết đi viết lại nhiều lần.

“Đành chấp nhận vậy.” Giang Mạc Mạc thở dài, lẩm bẩm.

“Không được thì năm sau thi lại. Không biết trung tâm sửa chữa cơ giáp kia có còn tuyển nhân viên không, trước tiên đi làm một năm tích góp học phí đã.”

Sau khi miễn cưỡng hoàn thành bài thi, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Chưa đầy 20 phút kể từ khi bắt đầu làm bài.

Xác định rõ ràng bản thân không còn gì để viết, Giang Mạc Mạc đứng dậy.

“Nộp bài?” Các giám thị ngạc nhiên thốt lên.

Đề thi này có rất nhiều câu hỏi, thời gian thi kéo dài tận ba tiếng. Đây chính là thiên tài sao?!

“Nộp bài.” Giang Mạc Mạc kiên định trả lời.

Cô thật sự không thể nghĩ ra thêm điều gì nữa!

“Cứ đặt bài lên đây. Ở lại trong khuôn viên học viện, chờ nghe thông báo thì đến tham gia bài kiểm tra thực hành.” Giám thị dặn dò.

“Đừng đi xa quá.”

Giang Mạc Mạc cúi đầu bước ra, đi xuống tầng một.

Trong phòng thi, các giám thị tụ lại một chỗ. Họ bật chế độ cách âm tối đa để nghiên cứu bài thi vừa nộp.

Một giám thị cao gầy đeo kính gọng bạc là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: “Phần tự luận này so với để trống có khác gì nhau? Tôi đã nói mà, cô bé này không làm được đâu, các người còn tranh cãi với tôi!”

Một giám thị khác thấp béo đứng cạnh liền vung vỗ nhẹ vào vai ông ta, giọng thô ráp.

“Thôi đi ông bạn. Người vừa nói cô bé muốn gian lận cũng là ông đấy. Đừng nghĩ tụi tôi không biết. Chẳng qua hôm qua viện trưởng Cát chiếu video của cô ấy và đυ.ng chạm đến ông, nên giờ ông bực tức thôi. Có gan thì đến mà đối đáp thẳng mặt với viện trưởng Cát đi.”

Hai người vốn đã không ưa nhau, bầu không khí căng thẳng như sắp bùng nổ. Nhưng khi họ còn chưa kịp cãi vã, tiếng hét ngạc nhiên của một giám thị khác đã cắt ngang.

“Đừng cãi nữa, mau nhìn phần trắc nghiệm của cô ấy. Trời ơi, tôi có nhìn nhầm không? Đúng hết!”

“Câu đúng-sai cũng đúng hết!”

“Thật là đỉnh! Đây là một thiên tài toàn diện!”