Gả Cho Ca Ca Của Nhân Tình Cũ

Chương 30: Đi Xem Đua Thuyền Rồng Ở Tây Uyển

Chương 30: Đi xem đua thuyền rồng ở Tây Uyển

Nếu là Ngụy Tu thì nàng dám làm mọi chuyện, nhưng với Ngụy Kỳ... quả thực có chút sợ.

Huống hồ lại còn chuyện của Ngụy Hi.

Nàng kể cho Cung Ngọc Lam nghe việc Ngụy Kỳ muốn nàng dạy dỗ Ngụy Hi. Khó khăn lắm mới gặp lại bằng hữu, hôm nay có cơ hội, nàng nhịn không được mà kể hết nỗi phiền muộn.

Cung Ngọc Lam nói:

"Thảo nào ngươi muốn đi Tây Uyển cùng cha ta, hóa ra là giận dỗi với Ngụy đại nhân nhà ngươi."

Rồi nàng lại ủng hộ:

"Tất nhiên không thể đồng ý rồi, kế mẫu dạy con thì được gì? Huống chi nàng ta đã mười hai tuổi, lại có cả một di nương, dạy cũng không dạy nổi!"

"Đúng thế, ta làm sao quản nổi nàng, có khi sống chung còn thêm bực mình."

"Những chuyện đó chưa đáng kể." Cung Ngọc Lam nói tiếp: "Vài năm nữa nàng xuất giá, ngươi cũng phải chuẩn bị đồ cưới cho nàng. Không phải mất thêm một khoản tiền vô ích sao?"

Tống Yên nghĩ cũng đúng. Với con mắt của Ngụy Hi, nàng ta chẳng thèm ngó ngàng tới những thứ rẻ tiền.

Cuối cùng, kết luận của hai người là:

"Nhất quyết không đồng ý, bằng mọi giá cũng không đồng ý."

Tới Tây Uyển, Tống Yên cùng Cung Ngọc Lam và phụ thân của nàng ta tiến vào.

Tới nơi, cha của Cung Ngọc Lam tự đi một mình, để hai người ở lại vui chơi, dặn dò:

"Nội uyển hoàng gia hôm nay quý nhân rất nhiều, các ngươi chỉ chơi ở bên bờ hồ này thôi, đừng qua bên kia mà đυ.ng chạm người khác…"

Nói xong, ông chợt nhớ tới thân phận hiện tại của Tống Yên, liền dịu giọng nói:

"Tất nhiên, ta chỉ nói với Ngọc Lan. Còn Ngụy phu nhân thì tùy ý."

Tống Yên có chút ngượng ngùng. Cung Ngọc Lam thì làm mặt xấu với phụ thân mình.

Cha nàng đi rồi, Cung Ngọc Lam hỏi:

"Ngươi muốn chơi ở đâu?"

"Không phải đã nói ở đây sao?" Tống Yên hỏi lại.

Tây Uyển rộng lớn, đây chỉ là khu vực lối vào, cách xa khu vực đua thuyền rồng, cảnh sắc cũng bình thường. Còn “bên kia” mà cha của Cung Ngọc Lam nhắc tới là khu vực gần trung tâm hồ, nơi đẹp nhất Tây Uyển và cũng là nơi hoàng thượng ngự giá.

Kề sát bờ hồ là một thủy tạ hai tầng. Ngồi trên đó không chỉ tránh được nắng mà còn có thể bao quát toàn cảnh hồ, nhìn rõ toàn bộ cuộc đua thuyền rồng. Thủy tạ này được xây riêng để hoàng đế sử dụng.

Hoàng thân quốc thích hoặc những người thân cận bên hoàng thượng mới được phép ngồi tầng hai cùng. Phía dưới thủy tạ là nơi dành cho các quyền quý, còn hai bên có hai dãy hành lang dài, bàn ghế được sắp xếp theo thứ bậc. Chỉ những người có thân phận cao quý mới được vào đây.

Những khu vực khác thì tùy tiện, không có trà hay chỗ ngồi và không thể nhìn toàn cảnh cuộc đua. Đây là nơi dành cho phần lớn các quan viên và gia quyến. Lần trước, Tống Yên cùng Cung Ngọc Lam cũng chen chúc trong đám đông mà tham quan Tây Uyển.

Cung Ngọc Lam bất lực nhìn nàng:

"Lần sau ngươi có thể nghĩ cách đưa ta vào ngồi trong hành lang ấy không? Ta còn tưởng nhờ ngươi mà được thơm lây một chút."

Tống Yên ngập ngừng, cuối cùng nói:

"Ngươi sao không nói sớm."

Nói sớm, nàng có thể thương lượng với Ngụy Kỳ để kiếm chỗ ngồi. Nhưng khi Cung Ngọc Lam hẹn nàng, nàng và Ngụy Kỳ đã cãi nhau, làm sao còn mặt mũi nhắc tới việc đi xem đua thuyền? Ngụy Kỳ có lẽ còn không biết nàng tới Tây Uyển.

Cung Ngọc Lam nhớ tới chuyện của Ngụy Hi mà nàng vừa kể, liền dặn dò:

"Nhưng mà xem đua thuyền chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nuôi dưỡng kế nữ thì tuyệt đối không được đồng ý. Ngươi phải làm căng lên, đừng để bọn họ tưởng ngươi dễ bắt nạt, sau này việc gì thiệt thòi cũng đổ lên đầu ngươi."

Tống Yên gật đầu đồng tình.

Hai người vừa tán gẫu vừa đi dọc bờ hồ, ngắm hoa, thưởng cảnh, lại ngắm những bộ trang phục mới lạ trên người các nữ nhân khác.

Cuộc đua thuyền rồng tổng cộng có mười ba trận. Đầu tiên là mười trận sơ tuyển để chọn ra ba mươi đội, sau đó ba trận chung kết sẽ chọn ra đội vô địch, á quân và quý quân.

Hai nàng vừa đến bờ hồ không bao lâu thì đã xem xong trận đầu tiên. Vì là cuộc đua cho hoàng đế thưởng ngoạn, các đội tham gia đều là những người giỏi nhất. Những chiếc thuyền dài hẹp lao vun vυ't như rồng bơi trên mặt nước.

Nhìn những thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh chèo thuyền, Tống Yên không khỏi nhớ tới ca ca của mình. Hắn từng yêu thích đua ngựa, đánh cầu, trượt băng và cả đua thuyền rồng. Năm năm trước, hắn đã tham gia tuyển chọn cho cuộc đua thuyền ở Tây Uyển, nhưng không được chọn. Hắn còn tiếc nuối nói rằng đội của mình lúc đó quá kém, sớm muộn gì hắn cũng phải đến Tây Uyển để thi đấu một lần… Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là mộng tưởng xa vời.

Khi nàng đang thẫn thờ, cánh tay bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào.

Cung Ngọc Lam nhỏ giọng:

"Ngươi nhìn bên kia kìa."

Tống Yên quay đầu nhìn theo thì thấy trong một đình hóng mát gần đó có vài người đang ngồi. Chính giữa, lại là Đường Lăng Tiêu.

Người đã từng đánh ngã ca ca nàng khỏi lưng ngựa, làm hắn bị thương chính là đệ đệ song sinh của nàng ta, Đường Lăng Vân.

Ban đầu, Tống Yên chỉ biết tới Đường Lăng Vân, không biết Đường Lăng Tiêu. Khi đó, Đường Lăng Vân và ca ca nàng chơi thân với nhau, cho đến khi Đường Lăng Vân đánh hắn ngã xuống ngựa, khiến hắn bất tỉnh.

Lúc đó không rõ là cố ý hay vô tình. Nhà họ Tống vừa lo chữa trị cho trưởng tử vừa nghĩ cách đàm phán với nhà họ Đường, cảm thấy nhà họ Đường ít nhiều cũng phải bày tỏ thái độ. Nhưng ngay lúc này, tin đồn ca ca nàng trêu ghẹo Đường Lăng Tiêu, khiến Đường Lăng Vân vì bênh vực tỷ tỷ mà thách đấu đua ngựa, rồi ca ca nàng tự mình ngã ngựa lan truyền khắp nơi.

Tống Yên thậm chí còn nghe chính tai Đường Lăng Tiêu đứng trước mặt các tiểu thư trong kinh thành khóc lóc kể rằng ca ca nàng buông lời khiếm nhã với nàng ta, khiến đệ đệ nàng ta phẫn nộ không chịu được mà thách đấu đua ngựa. Cuối cùng, ca ca nàng không giỏi kỹ thuật, tự ngã xuống, nhưng nhà họ Tống lại muốn vu oan cho nhà họ Đường.

Khi đó, ca ca nàng đã tỉnh lại, nhưng đôi chân đã bị phế. Không chỉ vậy, hắn còn mang tiếng xấu. Nhà họ Tống không thể nhẫn nhịn thêm, quyết định kiện Đường Lăng Vân lên nha môn kinh thành.

Nhưng cả hai nhà đều là quan lại, sự việc lại không rõ trắng đen, nha môn kinh thành liền kéo dài thời gian, đùn đẩy trách nhiệm. Vụ kiện kéo dài hơn một năm mà không có kết quả, cuối cùng rơi vào quên lãng.

Còn Đường Lăng Tiêu thì trong năm đó gả cho đệ đệ ruột của quý phi đương triều, từ đó phượng hoàng đậu cành cao, càng thêm kiêu ngạo.

Cái đình trong Tây Uyển này, rõ ràng cũng là nơi chỉ những người có thân phận cao quý mới được ngồi. Lúc này, Đường Lăng Tiêu trang điểm lộng lẫy, trâm phượng cài đầu, đang nói cười trong đình, xung quanh là các nữ nhân tán thưởng, làm nổi bật nàng ta như vầng trăng sáng giữa muôn vì tinh tú.

Cái gọi là thiện ác hữu báo rõ ràng chỉ là lời nói dối lớn của dân gian. Như Đường Lăng Tiêu, làm bao điều ác mà vẫn ung dung tự tại.

Tống Yên căm hận nhìn Đường Lăng Tiêu, không ngờ nàng ta lại ngẩng đầu lên và trông thấy nàng.

-----------------

Editor: Năm mới đã đến, chúc mọi người năm mới vui vẻ nha!