Chương 29: Phu thê bất hòa
Ngụy Kỳ nhìn nàng không rời mắt, còn nàng thì cúi đầu, hồi lâu mới khẽ nói:
"Nàng ấy đích thực không thích ta, trước đây đã từng nói rằng mẫu thân của nàng chỉ có một, chính là Đại phu nhân nhà họ Quách, còn ta chẳng là gì cả."
Nghe những lời này, sắc mặt Ngụy Kỳ càng trở nên trầm ngâm. Sau một lúc im lặng, hắn thở dài, mang theo vài phần bất đắc dĩ:
"Tiểu nữ vô lễ như vậy, sau này gả vào nhà chồng thì làm sao đây? Nàng và ta sau này e rằng cũng sẽ có nữ nhi. Nếu trưởng tỷ mang tiếng xấu, danh tiếng của muội muội cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Lại lấy chuyện này ra nói với nàng! Tống Yên bực bội nghĩ thầm, ngay chính nàng bây giờ còn lo không xong, nói gì tới lo cho nữ nhi sau này! Nàng nào có hơi sức đâu mà nghĩ xa đến vậy!
Nhưng chọc giận hắn thì chẳng có lợi gì, nàng đành nén giận, nhẹ nhàng đáp:
"Hi Nhi chỉ là tuổi còn nhỏ, lần này đại gia đã trách phạt, nàng ắt hẳn sẽ biết điều hơn. Sau này tự nhiên sẽ trưởng thành, tuyệt đối không mang tiếng xấu. Đại gia không cần lo lắng quá nhiều."
Những lời này nói ra chẳng khác nào lừa ma quỷ, Ngụy Kỳ biết, nàng cũng biết Ngụy Kỳ biết, nhưng thái độ của nàng chính là như thế.
Quả nhiên, Ngụy Kỳ im lặng hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn nàng. Nàng thì hơi cúi đầu, không giao mắt với hắn, cũng không nói thêm lời nào.
Cuối cùng, Ngụy Kỳ đành nhượng bộ:
"Việc này, để sau rồi tính."
Tống Yên khẽ đáp "dạ" , dáng vẻ nhu thuận như một tiểu thê tử ôn nhu hiền thục.
Thường ngày, hắn mỗi lần tới đều mang ý tứ hành lễ vợ chồng, nhưng tối nay hai người lại tranh cãi, không khí trở nên gượng gạo. Hắn không chủ động, nàng cũng chẳng lên tiếng, hai người cứ thế nằm trên giường, mỗi người một góc, tự mình đi ngủ.
Nhưng rõ ràng là không ngủ được. Tống Yên âm thầm xoay người, đưa lưng về phía hắn, có thể nghe thấy bên phía hắn cũng có tiếng động khẽ, hẳn là chưa ngủ.
Xưa nay nàng đều cố gắng giữ tròn bổn phận, làm một người thê tử hiền thục, không muốn làm trái ý hắn. Nhưng việc này thật sự quá khó chấp nhận.
Dạy dỗ Ngụy Hi, đối với hắn chỉ là một câu nói. Nhưng sau đó thì sao?
Ngụy Hi vô lễ, rốt cuộc là do Giang di nương không để tâm dạy dỗ, hay bản tính y vốn không tốt?
Mười hai tuổi, tính cách gần như đã định hình. Nàng có thể xoay chuyển được sao? Nói là trách phạt, đánh mắng tùy ý, thật nực cười! Nàng có gan nào mà dám đánh Ngụy Hi? Sau đó chỉ sợ tội danh ngược đãi đích nữ sẽ rơi xuống đầu nàng, lúc ấy nàng biết kêu oan nơi nào?
Ngày thường hắn như không có nữ nhi này, đến khi Ngụy Hi gây họa, làm mất mặt phủ Quốc công, hắn chỉ phạt một trận. Kết cục của Giang di nương hôm nay, ngày mai chưa biết chừng sẽ là của nàng. Đến lúc ấy, có khi nàng và Ngụy Hi cùng nhau quỳ trước bài vị tiên phu nhân của hắn cũng nên.
Tống Yên bực bội nghĩ, nếu đã như thế, chi bằng hiện tại đắc tội hắn, dù sao hắn cũng chẳng có lý do nào trách phạt nàng chỉ vì nàng không đồng ý dạy dỗ Ngụy Hi.
Việc này cứ thế bị gác lại. Nghe nói Ngụy Hi và Giang di nương bị phạt quỳ suốt một đêm, sau đó bị cấm túc. Cách giáo dưỡng của Ngụy Kỳ quả thực thô bạo và tùy tiện. Tiếp đó, hắn lại bận rộn với công vụ.
Hắn không tới lưu lại, Tống Yên đoán rằng có lẽ hắn đang giận nàng. Nhưng nàng cũng không có cách nào. Chỉ cần có thể tránh được việc dạy dỗ Ngụy Hi, dù hắn nửa năm không vào phòng nàng, nàng cũng cảm thấy đáng giá.
Dù sao thì Chu Mạn Mạn cũng chưa sinh con, có người đứng phía trước gánh thay, nàng chẳng cần vội vàng.
Hai ngày sau, đến mùng ba tháng năm, ma ma bên cạnh nàng ra ngoài mua tơ chỉ, tình cờ gặp tiểu thư nhà họ Cung, Cung Ngọc Lam, đang trên đường đi thăm thân thích. Cung Ngọc Lam nhờ ma ma nhắn lại, mời nàng vào ngày mùng năm, đúng dịp Tết Đoan Ngọ, cùng tới Tây Uyển Hoàng gia xem đua thuyền rồng.
Hôm đó, hoàng thượng sẽ mời bá quan tới Tây Uyển xem đua thuyền. Quan viên từ ngũ phẩm trở lên có thể mang gia quyến theo. Phụ thân của Cung Ngọc Lam vừa hay là tiến sĩ ở Quảng Văn Quán, chức quan ngũ phẩm. Trước đây, nàng đã từng cùng Cung Ngọc Lam đi một lần.
Tống Yên đương nhiên động tâm, vừa có thể ra ngoài, vừa được gặp bằng hữu. Sau khi cân nhắc kỹ, nàng liền xin phép mẹ chồng. Trương thị tuy khó tính nhiều điều, nhưng chuyện này lại không ngăn cản, chỉ dặn nàng tới Tây Uyển phải hành xử theo quy củ, sớm quay về.
Nàng vui mừng khôn xiết, sáng sớm mùng năm đã ngồi xe ngựa đi gặp Cung Ngọc Lam. Hai người hẹn nhau ở đầu đường gần phủ Quốc công. Cung Ngọc Lam vốn đang cùng phụ thân ngồi xe ngựa, nhìn thấy xe của nàng thì chạy qua cùng ngồi. Nàng hỏi:
"Xe ngựa của phủ Quốc công sao lại giống xe của nhà các ngươi thế này? Ta cứ tưởng sẽ lớn và lộng lẫy hơn chứ!"
Tống Yên đáp:
"Đây là xe của nhà ta, cùng một thợ làm đấy, là đồ cưới của ta."
Cung Ngọc Lam ngạc nhiên:
"Xe và ngựa cũng là của ngươi?"
Tống Yên gật đầu.
"Mẫu thân ngươi thật tốt, còn đặc biệt chuẩn bị xe ngựa làm của hồi môn cho ngươi."
Tống Yên bất đắc dĩ:
"Đúng thế, người sợ ta sang bên đó việc gì cũng phải nhờ cậy người khác. Nhưng tiếc là cũng chẳng được bao nhiêu, có khi vài tháng nữa ta phải lén bán xe bò này lấy tiền."
Cung Ngọc Lam kinh ngạc nhìn nàng. Tống Yên giải thích:
"Phủ Quốc công thì khí phái, nhưng chi tiêu cũng lớn. Ta bây giờ còn tiết kiệm hơn trước."
"Không thể nào! Nhà ngươi là nhà quan các lão, bổng lộc hẳn không ít tiền."
Tống Yên khẽ nói:
"Đâu có vào tay ta, ta không biết được bao nhiêu cả."
Cung Ngọc Lam lập tức bảo:
"Ngươi phải tìm hắn xin!"
Tống Yên buồn bã đáp:
"Không dám, nhỡ chàng không cho thì chẳng phải mất mặt sao?"
"Hắn không cho thì ngươi đừng cho hắn lên giường."
Tống Yên khẽ gõ nàng một cái:
"Ngươi chưa xuất giá mà dám nói như thế."
Cung Ngọc Lam cười:
"Không phải đang nói với ngươi sao, có người ngoài đâu, ngươi không dám à?"
Tống Yên thở dài:
"Cũng có chút không dám."
----------
Editor: Lẽ ra đã up từ hôm qua, cơ mà hôm qua mình đi bão kkkkkk