Đứng trước bệnh viện Nam Yên, Tần Di Nguyệt mới khẳng định được hôm nay là ngày Kỷ Trạch Dương không gây chuyện với cô, hắn giữ đúng lời nói, đưa cô đến bệnh viện và rời đi. Cô thoáng chốc có suy nghĩ khác về hắn, nhưng nhớ lại hiện tại cô đang ở bệnh viện, nhớ lại ba của cô đang ở bệnh viện, tất cả đều do hắn gây ra, Tần Di Nguyệt lại gạt bỏ suy nghĩ có thiện cảm về hắn.
“Thiên Sơ, cậu xem kia có phải là Nelly không?’
Khi Nguỵ Thiên Sơ và Mộ Thần đang đứng trước cửa phòng bệnh của ba, họ chợt nhìn thấy Tần Di Nguyệt bước vào căn phòng bên cạnh. Nhìn vẻ ngoài của cô gái này, Nguỵ Thiên Sơ nhận ra ngay đây chính là người đã cứu sống ba mình vào buổi chiều. Nhưng so với lúc đó, bây giờ vẻ ngoài của Tần Di Nguyệt đã thay đổi rất nhiều.
Mái tóc đen nhánh và mượt mà của cô không còn được búi chặt như trước, mà thay vào đó là những lọn tóc mềm mại rũ xuống vai. Vẻ mệt mỏi và căng thẳng trên khuôn mặt cô cũng đã dịu đi, thay vào đó là một nét bình yên và thư thái.
So với lúc gặp nhau ở ngoài kia, Tần Di Nguyệt giờ đây trông càng thêm nhẹ nhàng và dịu dàng. Nguỵ Thiên Sơ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi này. Có lẽ sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ cứu giúp người gặp nạn, cô đã được nghỉ ngơi và lấy lại tinh thần. Và sự thay đổi về ngoại hình cũng phản ánh được tâm trạng thoải mái và thư thái hơn của Tần Di Nguyệt.
Nguỵ Thiên Sơ lặng lẽ quan sát, nhìn bên ngoài cửa phòng bệnh có đề tên bệnh nhân.
“Tần Minh” Nguỵ Thiên Sơ cũng đang thắc mắc. Đây như là cơ hội gặp gỡ và cảm ơn cô, Nguỵ Thiên Sơ ngồi ghế ngoài hành lang đợi cô.
Tần Di Nguyệt sau khi thấy ba mình ngủ say, cô mới chuẩn bị thu xếp ra về. Cô vừa ra khỏi phòng chợt thấy có một người đàn ông đang mặc áo Blouse ngồi bên ngoài như là đang đợi ai đó. Thấy cô ra ngoài, Tần Di Nguyệt nhìn người đàn ông đang tiến lại phía của cô. Cô đọc thông tin trên chiếc áo Blouse chợt biết danh tính của anh.
“Chào cô, cảm ơn cô lúc chiều đã cứu lấy ba tôi”
“Chào bác sĩ Nguỵ, đó là điều tôi nên làm, sức khoẻ của ba anh đã ổn hơn rồi chứ?”
Tần Di Nguyệt trả lời lịch sự với anh, dù sao cô cũng biết người đàn ông này chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, nếu như cô đến bệnh viện làm việc thì người đàn ông này chính là cấp trên của cô. Nhưng vì hiện tại cô chưa thể đến bệnh việc làm việc nên tạm thời chưa có cơ hội được làm đồng nghiệp cùng Nguỵ Thiên Sơ.
“Ba tôi đã ổn định hơn nhiều, tôi nên xưng hô với cô thế nào đây?”
Nguỵ Thiên Sơ nhận ra cô gái trước mặt là ai, nhưng có vẻ cô vẫn chưa nhận ra anh, nên anh rất tôn trọng sẵn sàng làm quen lại từ đầu với cô.
“Tôi là Tần Di Nguyệt”
“À cô Tần, tôi có thể mời cô ly cafe chứ?”
Tần Di Nguyệt gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng muốn ở lại với ba mình thêm chút nữa. Có thể đêm nay cô không về nhà cũng được, bởi nơi đó hiện tại chẳng khác gì là một bóng đêm bao trùm lấy cô, cô không muốn về.
“Nước của cô”
“Cảm ơn bác sĩ Nguỵ”
Nguỵ Thiên Sơ có chút hụt hẫng khi thấy thái độ xa cách của Tần Di Nguyệt đối với anh như vậy. Anh chắc chắn rằng cô đã không nhận ra anh.
“Tôi mới là người cảm ơn cô mới đúng, cô Tần chính là người đã cứu lấy ba tôi mà”
Nguỵ Thiên Sơ bắt đầu thể hiện sự biết ơn sâu sắc.
"Thật sự, tôi rất cảm kích cô đã kịp thời cứu sống ba tôi. Nếu không có cô, tôi e rằng ba tôi đã không thể qua khỏi. Tôi không biết phải làm gì để có thể báo đáp cô."
" Đó chỉ là trùng hợp thôi, tôi chẳng làm gì đặc biệt cả. Bất cứ ai khác cũng sẽ làm như tôi mà thôi."
Tần Di Nguyệt chậm rãi nhấp một ngụm cafe, rồi nhẹ nhàng trả lời. Bản năng của một người làm bác sĩ, chính là cứu người, chỉ cần có cơ hội cứu sống, Tần Di Nguyệt nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể. Nhưng lại nhớ đến hình ảnh của ba mình đang nằm trong phòng bệnh, dù cô cố gắng đến cỡ nào, thì thời khắc nhìn người thân mình nằm trên băng ca, từng khoảnh khắc chờ đợi chờ đợi, nó thật làm cho người khác như bị bóp nghẹt.
“Nhưng những kỹ thuật ấy không phải một bác sĩ nào cũng dám làm đâu, cô cũng là người trong nghề, tôi đoán đúng chứ?”
Nguỵ Thiên Sơ đã nhận ra Tần Di Nguyệt từ lâu, nhưng anh vẫn muốn tạo cơ hội làm quen cho họ một cách tự nhiên nhất.