Anh Rể Nguy Hiểm, Mau Tránh Xa

Chương 24: Cô ấy đã gặp Nguỵ Thiên Sơ rồi sao?

Quay lại phía của Tần Di Nguyệt, cô một mình lái xe trở về ABC với những hơi thở nhẹ nhõm. Mái tóc cô chủ động xoã ra, cửa sổ cũng được cô hạ xuống, những làn gió bên ngoài luồn vào mái tóc khiến cô dễ chịu hơn. Đâu ai biết rằng những hình ảnh lúc nãy lại tái hiện trong đầu cô, nhìn ông ấy chạc tuổi ba mình, Tần Di Nguyệt đột nhiên lo sợ, đâu ai biết rằng những hình ảnh bình tĩnh lúc nãy, từng sợi dây thần kinh trong người cô cứ cương lên tột độ, giữ một vẻ mặt lạnh, giữ một tinh thần thép, sự tập trung cao độ, đã rất rất lâu rồi cô mới sử dụng những cách bắt đắc dĩ kia.

Tần Di Nguyệt trở lại phòng làm việc, cô mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên sofa. Sức khoẻ của cô vẫn chưa khỏi hẳn, ngồi đợi đối tác cũng gần 4 giờ đồng hồ, vừa rồi lại tập trung cao độ như vậy chắc hẳn đã rất bào mòn sức lực của cô. Lại suy nghĩ đến vấn đề công ty, Tần Di Nguyệt ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Cũng đến giờ tan làm, Nancy vẫn chưa thấy Tần Di Nguyệt rời khỏi phòng, cô lo lắng, định vào phòng của cô nhưng có người đã nhanh hơn một bước. Bóng dáng cao lớn ấy lướt qua như cơn gió để lại sự rét lạnh cho người phía sau. Nancy không dám hó hé gì, cô chỉ im lặng một chỗ chờ đợi.

Khi Kỷ Trạch Dương bước vào phòng làm việc của Tần Di Nguyệt, vẻ ngoài của hắn toát lên sự uy nghiêm và quyến rũ.

Hắn là một nam nhân cao lớn, với khuôn mặt góc cạnh và đường nét cứng cáp. Đôi mắt sáng ngời ẩn chứa một vẻ điềm tĩnh và sâu lắng. Đôi lông mày rậm được chau lại, thể hiện vẻ lo lắng và trăn trở khi nhìn thấy Tần Di Nguyệt say giấc trên chiếc ghế.

Nhìn vẻ mặt bình yên và thoải mái của cô, Kỷ Trạch Dương không khỏi thấy trái tim mình như được vuốt ve. Trên bàn vẫn là tập tài liệu đang mở, hắn lướt nhìn ắc hẳn đây là tài liệu liên quan đến dự án Gold mà cô đang phụ trách. Cô gái trẻ tuổi này dù không đúng chuyên môn của mình, nhưng vẫn luôn nỗ lực hết mình, có lẽ đã làm việc quá chăm chỉ và quên mất chăm sóc bản thân.

Mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng, khiến Kỷ Trạch Dương trông vô cùng lịch lãm. Hắn mặc bộ vest đen sang trọng, được cắt may tinh tế, khiến vóc dáng cao lớn và vạm vỡ của hắn càng thêm ấn tượng. Hắn không thể giấu nổi sự lo lắng khi thấy cô gái trẻ này đang kiệt sức. Hắn bế Tần Di Nguyệt sang chiếc sofa gần đó, lấy chiếc gối làm điểm tựa êm ái cho cô, sau đó hắn ân cần cởi từng chiếc giày, và cuối cùng đắp lên người Tần Di Nguyệt một chiếc chăn mỏng.

Những lọn tóc mềm mại rơi lơ lửng trên trán cô, Kỷ Trạch Dương cảm thấy rất muốn nhẹ nhàng gạt chúng sang một bên, để khỏi làm cô bé ngủ gặp phải giấc mơ xấu. Đôi môi hồng nhạt của Tần Di Nguyệt khẽ mấp máy, như thể đang thì thầm một điều gì đó.

Trong lòng Kỷ Trạch Dương, một tình cảm trìu mến dành cho Tần Di Nguyệt lại một lần nữa trỗi dậy. Nếu như cô không chống đối hắn, hắn luôn muốn bảo vệ cô, cất giữ cô trong vòng tay ấm áp của mình, để cô có thể ngủ thật say và an lành.

Với vẻ điềm tĩnh, Kỷ Trạch Dương nhẹ nhàng chỉnh lại tấm chăn mỏng đắp lên người Tần Di Nguyệt, nhìn ngắm cô thêm một lúc trước khi yên lặng rời khỏi phòng, không muốn làm cô thức giấc.

“Chủ…chủ tịch”

Nancy thấy hắn ra ngoài cô liền cúi đầu. Kỷ Trạch Dương thầm đánh giá cô trợ lý này của Tần Di Nguyệt đúng là rất nhiệt tình với cô. Tần Di Nguyệt chưa tan làm thì cô ấy cũng chưa về.

“Cô tan làm trước đi”

“Dạ…vâng”

Nancy không dám ở lại lâu bởi ánh mắt và giọng nói của vị chủ tịch này càng khiến cô không rét mà run, nếu như Tần Di Nguyệt đối với cô tinh tế bao nhiêu, thì đối với vị chủ tịch này một cái chạm mặt thôi, Nancy cũng không muốn. Nancy vội vàng thu xếp đồ đạc, cúi đầu rồi đi thẳng về phía thang máy.

“Kay, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Trợ lý Kay cầm chiếc tab trên tay, sẵn sàng báo cáo đầu đuôi sự việc, sau đó còn đưa hình ảnh cho hắn xem.

Kỷ Trạch Dương nhận lấy và xem đoạn clip trong chiếc tab, rất nhanh nhận ra nhân vật chính trong đoạn clip đó là ai. Đoạn clip được người khác quay lại khá chi tiết, từ lúc cô bắt đầu thực hiện sơ cấp cứu, và đến lúc có sự xuất hiện của Nguỵ Thiên Sơ khi chạm mặt Tần Di Nguyệt.

“Cô ấy đã gặp Nguỵ Thiên Sơ rồi sao?”

Kỷ Trạch Dương cầm chặt chiếc tab trên tay, người đàn ông trong màn hình chính là người hắn không có thiện cảm nhất. Hắn quên mất rằng người đàn ông luôn muốn đối đầu với hắn là Nguỵ Thiên Dật ra, thì Nguỵ thị còn có một người con trai nữa, chính là Nguỵ Thiên Sơ, cũng chính là chàng trai năm đó cùng nói chuyện vui đùa với Tần Di Nguyệt.

Kỷ Trạch Dương năm đó đứng từ xa quan sát cũng biết chắc rằng Nguỵ Thiên Sơ có tình ý với Tần Di Nguyệt, nhưng tiếc rằng cô gái này vẫn rất đam mê công việc nên không hề nhận ra đoạn tình cảm vụn vặt đó, rất nhanh sau đó thì Nguỵ Thiên Sơ cũng về nước. Nhưng điều quan trọng có lẽ ngay cả Tần Di Nguyệt cũng chưa nhận ra Nguỵ Thiên Sơ.