Khi xe cấp cứu vừa đến bệnh viện, Nguỵ Thiên Sơ nhanh chóng đưa ba mình vào cấp cứu. Các bác sĩ và y tá đang túc trực sẵn sàng, họ lập tức đưa ba của Nguỵ Thiên Sơ vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ Mộ, người bác sĩ ngoại l*иg ngực, vội vã tiến lại gần. Anh ta nhìn Nguỵ Thiên Sơ với vẻ mặt lo lắng:
"Bác sĩ Nguỵ, để tôi và đội ngũ của tôi lo việc cấp cứu cho ba anh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nguỵ Thiên Sơ gật đầu, không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt. Anh biết rằng tính mạng của ba mình giờ đây đang nằm trong tay các bác sĩ chuyên môn.
Bác sĩ Mộ vội vã đi theo các y tá vào phòng, một lần nữa khẳng định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa ba của Nguỵ Thiên Sơ.
Trong lúc chờ đợi, Nguỵ Thiên Sơ ngồi bên ngoài, hai tay bấu chặt vào nhau. Anh nhắm mắt lại, cầu nguyện để cha mình sẽ an toàn. Người làm bác sĩ như anh giờ đây cũng bất lực, đôi tay này đã cứu sống bao nhiêu con người, nhưng bây giờ lại chỉ có thể cầu nguyện, không thể làm gì khác hơn ngoài việc chờ đợi.
Thời gian trôi qua, Mộ Thần cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng. Gương mặt anh ta có vẻ nhẹ nhõm, cho thấy cuộc phẫu thuật đã diễn ra suôn sẻ.
"Bệnh nhân bị chảy máu màng tim, cũng may có cấp cứu đâm thủng màng tim lấy máu kịp thời, hiện tại bệnh nhân ổn định hơn rồi.. sẽ không có vấn đề gì nữa, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi.."
Mộ Thần nói với Nguỵ Thiên Sơ. Anh vội vàng đứng dậy, lòng tràn ngập niềm vui và biết ơn.
“Cảm ơn cậu, Mộ Thần”
“Không phải cảm ơn mình đâu, người cậu nên cảm ơn phải là người thực hiện cấp cứu đâm thủng màng tim kia kìa, trong môi trường không có đầy đủ các thiết bị nhưng vẫn quyết định thực hiện đúng là một người liều lĩnh nhưng thủ pháp rất chuyên nghiệp. Nếu không có người đó, e là bệnh nhân được đưa đến đây cũng khó lòng mà giữ được…”
Mộ Thần rất bất ngờ khi nghe được nhân viên cấp cứu nói với nhau về sự việc vừa rồi, anh cũng đang rất tò mò cô gái mà mọi người nhắc đến là ai? Là ai lại có thể liều lĩnh đến thế, đặc biệt bệnh nhân lại chính là chủ tịch tập đoàn Soon, một tập đoàn có tiếng trên thế giới.
Nghe đến điều này, Nguỵ Thiên Sơ, cảm thấy trái tim như nhẹ bẫng lên. Anh trong bộ blouse trắng tinh khôi của bệnh viện, toát lên vẻ đẹp nam tính và sự uy nghi. Đôi mắt sâu của Nguỵ Thiên Sơ ánh lên vẻ trìu mến và quan tâm, anh nhớ đến hình ảnh người con gái đang rất bình tĩnh khi thực hiện các thao tác cấp cứu cho ba anh.
“Mộ Thần, cậu có từng nghĩ chúng ta lại gặp cô ấy lần nữa không?”
Mái tóc đen nhánh của anh được chải gọn gàng, tôn lên vẻ lịch lãm và chỉnh chu. Trong bộ blouse trắng, Nguỵ Thiên Sơ toát lên vẻ chuyên nghiệp và tự tin. Nguỵ Thiên Sơ nhắn tin báo bình an đến gia đình, sau đó lại tiếp tục câu chuyện với Mộ Thần.
Mộ Thần đứng đối diện lại vô cùng tò mò, nhưng nghe Nguỵ Thiên Sơ nói, liền nhớ ngay đến một người nào đó.
“Ý cậu là, Nelly? Người cứu ba cậu là Nelly? Sao có thể, cô ấy đang ở L.A.?”
“Với cô ấy, mình sẽ không nhìn nhầm đâu, cô ấy trở về rồi”
Nguỵ Thiên Sơ mỉm cười ôn hoà, anh nhớ lại hai năm trước.
Khi Nguỵ Thiên Sơ lần đầu gặp Nelly, tại buổi hội thảo ở L.A. cách đây 2 năm, anh đã không thể rời mắt khỏi cô.
Nelly, với vẻ ngoài xinh đẹp và tràn đầy sức sống, đứng trước những chuyên gia lão làng, tự tin trả lời mọi câu hỏi một cách thông thạo và chuyên nghiệp. Nguỵ Thiên Sơ cảm thấy thực sự bị thu hút bởi vẻ đẹp, trí tuệ và khả năng của cô gái trẻ này.
Khi Nelly nhoẻn miệng cười, đôi mắt cô lấp lánh như những viên ngọc quý. Những lọn tóc đen mượt mai cũng làm Nguỵ Thiên Sơ không thể rời ánh nhìn. Anh như bị thôi miên bởi vẻ đẹp tự nhiên và sự đầy tài năng của cô.
Suốt buổi hội thảo, Nguỵ Thiên Sơ luôn chú ý theo dõi từng cử chỉ, từng lời nói của Nelly. Anh nghe như trong mê, choáng ngợp trước sự thông minh và khả năng diễn thuyết của cô. Từ đó, Nguỵ Thiên Sơ đã thầm yêu mến Nelly. Mặc dù họ chỉ là những người lạ, nhưng Nguỵ Thiên Sơ cảm thấy như có một liên kết đặc biệt nào đó giữa anh và cô. Anh ước ao được gặp gỡ và trao đổi với cô nhiều hơn, để hiểu thêm về cô gái tài năng này.
Từ đó, ấn tượng về Nelly đã lưu lại mãi trong tâm trí của Nguỵ Thiên Sơ. Anh luôn mong được gặp lại cô để có cơ hội được tiếp cận và tìm hiểu về cô sâu hơn. Và ông trời không phụ lòng mong mỏi của anh, cuối cùng anh có thể gặp được cô lần nữa, nhưng không ngờ rằng cô lại chính là ân nhân của gia đình anh.