Tần Di Nguyệt lái xe đưa Tần Giai Tuệ về nhà, trên đường về cô vẫn không nói tiếng nào, bở cô đang nhớ lại những lời nói của hắn lúc nãy. Tần Giai Tuệ lại khác, cô cũng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại không ngừng thốt lên nỗi hận hắn, lại nghĩ đến việc hắn thừa nhận yêu Tần Di Nguyệt, người hắn muốn cưới làm vợ cũng duy nhất có Tần Di Nguyệt, vậy lúc đầu hắn tiếp cận cô cũng chính là lợi dụng cô thôi sao. Tần Giai Tuệ cô từ khi biết thân phận thật của mình lúc nào cô cũng cố gắng bảo vệ vị trí của mình, cô vì Tần gia mà cố gắng, cô biết cô là người được nhận nuôi nên mới chính vì thế mà cố gắng dành lấy quyền điều hành công ty, lúc quen hắn còn rất tự tin nếu như cô trở thành bà chủ của Diamond, trở thành người phụ nữ của hắn thì dù cô có thân phận gì đi nữa, không phải là đại tiểu thư của Tần gia nữa thì Lạc Khả Doanh cô cũng không phải lo bất kì điều gì nữa, những ngày tháng sau này của cô cứ thế mà hưởng thụ. Nhưng điều cô không ngờ đến chính là Kỷ Trạch Dương đã chọn Tần Di Nguyệt và những thủ đoạn độc ác của hắn. Giờ thì hay rồi, trong tay cô không còn gì ngoài mang tiếng cô dâu bị bỏ rơi, trở thành bà chủ Diamond cũng không xong, ngược lại còn bị ép phải ký đơn từ chức. Suy nghĩ đến đây, Tần Giai Tuệ tay nắm chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Chị hai”
“Chị hai”
Tần Di Nguyệt gọi mãi, Tần Giai Tuệ mới giật mình quay sang cô. Tần Giai Tuệ thấy nét mặt lo lắng của cô, vội mỉm cười trấn an cô.
“Nguyệt Nguyệt, chị không sao. Chị muốn rời khỏi nơi này một thời gian”
Nghe lời Tần Giai Tuệ nói, nếu như người ngoài cuộc có thể suy nghĩ cô gái này là một cô gái ích kỷ, gia đình đang xảy ra chuyện, vậy mà cô ta nhất quyết rời khỏi. Nhưng đối với Tần Di Nguyệt, cô lại ủng hộ quyết định của chị gái.
“Chị, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cũng nghĩ chị nên có khoảng thời gian thư giãn. Chuyện công ty và gia đình, chị đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Tần Giai Tuệ mỉm cười nhìn sự ngây ngô của Tần Di Nguyệt, bản thân Tần Giai Tuệ muốn rời đi chính là muốn tránh mặt cô em gái lương thiện này. Từ nhỏ Tần Giai Tuệ được nhận nuôi, cô cũng chứng kiến được hoàn cảnh xót xa của Tần Di Nguyệt, có thể nói Tần Di Nguyệt sinh ra ở vạch đích, nhưng lại thiếu đi tình thương của gia đình, cô vừa ra đời đã mất mẹ, ba cô vì lo lắng cho cô nên lên 10 tuổi đã đưa cô ra nước ngoài sống với bà ngoại, từ đó cô cũng thiếu đi tình yêu thương của ba. Vậy mà giờ đây, cô gái thiếu thốn tình cảm từ nhỏ bây giờ lại là người rất giàu tình cảm, cô trở thành một bác sĩ ưu tú cứu biết bao nhiêu là bệnh nhân, bản tính lại rất lương thiện hay suy nghĩ cho người khác. Tần Giai Tuệ thừa nhận ngay khi Tần Di Nguyệt vừa trở về, ánh hào quang lại soi rọi vào Tần Di Nguyệt, cô chỉ là một người phía sau em gái mình, cô đố kị với em gái mình. Nhưng nhìn cách Tần Di Nguyệt đối xử với cô, hiện tại Tần Giai Tuệ lưỡng lự,cô hiện là đang ganh ghét đố kỵ hay là thương yêu Tần Di Nguyệt, ghét thương không rõ đó chính là điều Tần Giai Tuệ muốn tránh mặt cô em gái này. Cô sẵn sàng ích kỷ rời đi, để lại một mình Tần Di Nguyệt với một mớ chuyện hỗn độn.
Tại sân bay, Tần Di Nguyệt rất đơn giản trông chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp với quần jean và giày thể thao. Hôm nay cô đến chào tạm biệt Tần Giai Tuệ. Phương Hiểu Tâm là bạn thân tốt của Tần Giai Tuệ, nghe được dự định ra nước ngoài của Giai Tuệ, Phương Hiểu Tâm cũng sắp xếp muốn đi cùng. Tần Giai Tuệ mang kính đen để che giấu nét mặt mệt mỏi của mình.
“Cảm ơn em, Nguyệt Nguyệt, công ty và Tần gia trông cậy vào em”
Tần Giai Tuệ thoáng buồn bã, nhưng trong lòng lại rất nhẹ nhõm, hiện tại cô rời đi chính là muốn xem kịch hay sắp tới, Tần Di Nguyệt sẽ phải chống chọi như thế nào.