Sủng Thần

Chương 3


Thuyền hoa mở rộng cửa các phòng nhìn ra ngoài, cho phép mọi người dễ dàng ngắm nhìn mặt nước mênh mông của dòng sông. Đang vào tháng Chín, bầu trời trong xanh, mây trắng bay nhẹ, gió từ sông mang theo hơi nước lành lạnh, khẽ lướt vào không gian. Trời đã sẩm tối, trên sông Hoài vang vọng đâu đây tiếng tơ trúc dìu dặt cùng tiếng cười rộn rã.

Đây chính là nơi tiêu tiền xa hoa nổi tiếng nhất trên dòng sông phồn hoa, một thế giới lấp lánh đầy sự hoa lệ và mộng mị, vang danh khắp chốn gần xa.

Hứa Thuần nhấp một ngụm trà, gương mặt thoáng vẻ bực bội. Liễu Thăng nhìn thấy liền hỏi: "Hôm nay lại làm sao rồi? Người nhà không cho ngươi ra ngoài à?"

Hứa Thuần đặt ly trà xuống, đáp: "Có đâu, cha ta còn chẳng buồn quản ta ấy chứ. Ngươi cũng biết đấy, mới hôm trước ông ấy vừa rước thêm một tiểu thϊếp nữa, còn xây hẳn một khu vườn cho nàng ta, ngày ngày chỉ ở trong đó ăn uống vui chơi thôi. Nhà cửa thì loạn cào cào cả lên, tổ mẫu cũng không quản ông ấy. Về nhà là thấy phiền, ở ngoài vẫn thoải mái hơn."

Liễu Thăng tặc lưỡi: “Quốc công gia cũng thật là…nhà ngươi có đám thứ tử thứ nữ đông nghịt như nuôi lợn, ngươi cũng không lo lắng gì sao? "

Hứa Thuần không muốn bàn sâu: "Lo lắng gì chứ, thứ tử cũng không thể thừa kế tước vị, hắn càng có danh tiếng bên ngoài, càng không có quý nữ nào vào phủ, đều là những tiểu thϊếp xuất thân hèn mọn, nửa tôi tớ nửa gia nhân thôi."

Liễu Thăng bật cười lắc đầu: “Thôi không nói nữa, nhưng mà cái người anh cả của cậu thì sao? Nghe nói sớm đã đỗ cử nhân, lại có chút tiếng tăm. Năm sau thi đình, cậu không sợ hắn một bước lên quan sao?”

Liễu Thăng lắc đầu: "Không nói gì khác, đại huynh của ngươi, sớm đã đỗ giữ vị trí cao, lại có tài danh bên ngoài, mùa xuân năm sau ngươi không sợ hắn một phát tiến quan sao?"

Hứa Thuần khẽ nhếch môi, giọng đầy vẻ khinh thường: "Thân mẫu của hắn vốn là nha hoàn của tổ mẫu, lại đã mất từ lâu, vốn cũng không có hi vọng thừa kế, có thể thi đỗ kỳ thi cử cũng là một lối ra."

Liễu Thăng thở dài: "Thôi vậy, biết lệnh đường lòng tốt rộng rãi, nhưng có lúc tiếng hiền danh không bằng thực tại, cũng đành vậy."

Trong lòng Hứa Thuần không biết sao lại có chút nặng nề, đứng lên nói: "Ta đi ra ngoài xem một chút."

Thuyền hoa lững lờ trôi trên sông, mười dặm vàng son phồn hoa, tiếng đàn sáo ngân vang hòa cùng ánh đèn lung linh phản chiếu mặt nước, cảnh tượng như mộng như thực, xa hoa tột cùng.

Hứa Thuần ngẩng đầu nhìn xa xa, mặt trời đã dần khuất núi, chỉ còn lại vài tia sáng cam đỏ sót lại trên bầu trời. Đưa mắt nhìn lên tầng cao hơn của thuyền lớn, cảnh vật dường như càng đẹp đẽ hơn. Trong lòng còn bực bội, cậu bất chợt men theo cầu thang bước lên tầng trên.

Chưa đi được bao xa, đột nhiên có người chặn lại: “Khách quan xin dừng bước.”

Ngẩng đầu lên, Hứa Thuần chợt thấy ở lan can tầng cao nhất của thuyền lớn, một vị công tử cao lớn khoác áo choàng hình chim hạc khẽ quay đầu lại khi nghe tiếng động, bốn mắt chạm nhau, Hứa Thuần đột nhiên ngẩn ngơ.

Cậu chưa từng thấy đôi mắt nào như thế, yên tĩnh như mặt hồ đóng băng, sâu như đầm lạnh, tịch mịch như tro tàn... Dưới ánh hoàng hôn, vẻ mặt vị công tử ấy toát lên sự tĩnh lặng và lãnh đạm, nhưng vẫn không giấu nổi khí chất cao quý, thanh tao.

Hứa Thuần nhớ lại hồi nhỏ về quê, bãi cát giữa dòng sông đọng đầy tuyết, có đàn cò đứng lẻ loi giữa sông hồ mênh mông, trông cô độc mà kiêu hãnh. Giữa khung cảnh lạnh lẽo ấy, vẻ đẹp của chúng khiến người ta phải động lòng.

"Giống như chim hồng bay qua chỗ bùn tuyết, trên bùn ngẫu nhiên lưu lại dấu móng." Hứa Thuần chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một móng chim nhấn một cái, dấu vết của chim hồng trên bùn, lại khắc cốt ghi tâm. Cậu nghe thấy trái tim mình đập nhanh, nhớ lại lời giới thiệu của Liễu Thăng vừa rồi, không kìm được mở miệng hỏi: "Công tử Hạ Lan?"