Cậu thấy trên bảng thông báo của siêu thị có ghi dịch vụ giao hàng tận nhà, từ lớn như ga trải giường, chăn đệm đến nhỏ như nồi niêu xoong chảo, bát đĩa, cậu quyết định mua sắm đầy đủ một thể, khỏi phải mua sắm online nữa.
Đến khi thanh toán, cậu ngớ người.
Nhân viên thu ngân nói: "Xin lỗi cậu, dịch vụ giao hàng tận nhà của chúng tôi đã ngừng hoạt động sau sáu giờ tối, thật sự rất xin lỗi."
Chu Lân Nhượng nhìn hai túi nhựa khổng lồ trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với nhân viên thu ngân.
"Thôi vậy."
Chu Lân Nhượng xách túi lên rồi đi.
Ở ngoài đợi trái đợi phải, không đợi được một chiếc taxi nào, lại đợi được xe buýt.
Leo lên xe theo sau mấy bà cụ, Chu Lân Nhượng phát hiện không còn chỗ ngồi.
Nửa tiếng trước vừa có một trận mưa lớn, trong xe bị đủ loại đế giày ướt giẫm lên, trông rất bẩn.
Chu Lân Nhượng hơi có chút bệnh sạch sẽ, cậu không vượt qua được rào cản tâm lý, không nỡ đặt túi đồ xuống đất.
May mà cậu có sức khỏe, cũng không thấy mệt. Mẹ cậu là một người phụ nữ có sức mạnh phi thường, nhà cậu sức khỏe tốt là do di truyền.
Để cho tiện, Chu Lân Nhượng lấy từ đống đồ lặt vặt vừa mua một sợi dây nylon, luồn qua quai túi mua hàng, buộc hai túi lớn lại với nhau, siết chặt, vác lên lưng.
Xe buýt cứ đi rồi dừng, lại có thêm hành khách mới lên.
Chu Lân Nhượng đi về phía sau xe.
Nghê Diên đeo tai nghe, cầm điện thoại đang trả lời tin nhắn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Cô ngẩng đầu lên, người trước mặt thật cao.
Quay lưng về phía cô, đội mũ lưỡi trai đen, trên lưng đeo hai túi nhựa trong suốt khổng lồ.
Nghê Diên nhìn, bên trong cái gì cũng có, từ chăn đệm đến các loại vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ.
Nghê Diên thu hồi ánh mắt, tiếp tục gõ chữ, trò chuyện với Kham Niên.
Nghê Diên: Thầy ơi, ngày mai em đến thăm thầy nhé?
Kham Niên : Đừng đến, ngày mai thầy xuất viện, thứ Hai lên lớp bình thường cho các em, gặp nhau ở trường nhé.
Nghê Diên: Thật sự không sao chứ ạ?
Kham Niên: Dạ dày là bệnh cũ rồi, tự điều dưỡng là được, đừng lo lắng.
Tài xế đột ngột phanh gấp.
Nghê Diên vẫn đang tập trung vào điện thoại, thân thể lao về phía trước, đập đầu vào túi nhựa phía trước. Vừa đúng vị trí đó đựng chăn điều hòa, va vào mềm mại, không hề đau.
Nghê Diên không hề hấn gì, đứng vững lại, tiếp tục gõ chữ.
Hôm nay tài xế bị nhiệt miệng, sốt ruột bực bội, suốt dọc đường tăng tốc vượt xe, đến đoạn đường đang sửa chữa mặt đường gồ ghề, cả xe người bị xóc nảy tới lui, giống như những que tre trong ống bói xăm.
Người phía sau liên tục va vào, thỉnh thoảng lại đυ.ng một cái, Chu Lân Nhượng nổi gân xanh trên trán.
Cậu liếc mắt nhìn, cửa kính xe phản chiếu hình ảnh của thủ phạm phía sau.
Là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn, rất gầy, cả người trông nhỏ bé, mặc váy màu be, cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Chu Lân Nhượng lạnh mặt, đổi vị trí hai túi nhựa trên lưng.
Xe buýt lại xóc nảy, Nghê Diên lần thứ N lao người về phía trước, đầu va vào túi nhựa.
—— "Choang".
Âm thanh quá lớn, đến mức cả nửa sau xe dường như im lặng.
Nghê Diên đυ.ng đến choáng váng, cô ngẩng đầu lên, chăn điều hòa trong túi trước mặt đã đổi bên, không biết từ lúc nào đã biến thành một cái chậu inox.
Vừa rồi cô đã dùng trán gõ vào đáy chậu.
Tài xế lại phanh gấp, Nghê Diên không kịp đề phòng, không khống chế được cơ thể, lại một lần nữa:
—— "Choang".
Mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.
Bà cụ bên cạnh dùng tiếng địa phương hỏi chồng: "Ông có nghe thấy không, ai đang đánh chiêng vậy?"
Nghê Diên mất mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Người phía trước quay đầu lại, là một khuôn mặt trẻ trung, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Đôi mắt đen láy như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt là bóng râm lớn do vành mũ che xuống, mím môi mỏng, vẻ mặt không vui.
Nghê Diên nhận ra mình đã đυ.ng vào cậu quá nhiều lần, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi cậu."
Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Cậu nắm lấy tay phải của cô ấn vào lưng ghế bên cạnh, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Đứng vững, nắm chặt."
-
Thứ Hai đi học, Nghê Diên nhìn thấy Lễ Ngu ở cổng trường, cô ta đang vừa đi vừa cười đùa với một nam sinh lớp bên cạnh, hoàn toàn không còn vẻ nhếch nhác khi bị chặn đường vào buổi chiều thứ Sáu tuần trước.
Nghê Diên thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghe bài nghe tiếng Anh trong tai nghe.
Dòng người liên tục đổ vào trường học, ồn ào, náo nhiệt, như một nồi nước sôi sùng sục dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè.
Hôm nay, Tùng Gia đến lớp sớm hơn Nghê Diên, đang ngồi ăn sáng, trên tóc cài chiếc cặp tóc mới tinh xảo, đính một vòng kim cương nhỏ lấp lánh.
Lớp học ồn ào như mọi khi, chủ đề được bàn tán nhiều nhất là điểm số.