Cậu Chán Sống Rồi Phải Không?

Chương 7: Thuê nhà

Nghê Diên và Tùng Gia luôn luôn học nhóm online cùng nhau, tên phòng cũng luôn cố định, đặt một lần rồi không đổi nữa.

Hai cô gái bình thường không nghiêm túc, đặt tên gì hay hay là được.

Nghê Diên đã quên mất chuyện này.

Hơn nữa, trước đây cô luôn đặt chế độ phòng học không công khai, nên ngoài hai người họ ra thì không có ai khác vào được. Lần này sơ suất, không ngờ L lại vào nhầm.

Ngượng ngùng không tả nổi.

Chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, hệ thống đã thông báo: "L đã rời khỏi phòng học của bạn."

Nghê Diên: "Không phải, cậu nghe tớ giải thích."

Nghê Diên: "..."

Tùng Gia cười bò trên bàn.

-

Trên bầu trời treo một mảnh trăng lưỡi liềm, màn đêm sâu thẳm.

Sân bay thành phố A.

Chu Lân Nhượng đang ngồi trong phòng chờ VIP lướt điện thoại, màn hình tối đen, hết pin tự động tắt máy.

Cậu lấy sạc dự phòng từ trong cặp ra cắm vào, điện thoại vừa bật lên, liền rung mạnh không ngừng, hết cuộc này đến cuộc khác. Điện thoại của Đường Y Ly liên tục gọi đến, cậu vừa cúp máy thì bà ta lại gọi tiếp.

Chu Lân Nhượng dứt khoát kéo bà ta vào danh sách đen.

Vừa yên tĩnh được vài giây, WeChat lại bị tấn công.

Tin nhắn thoại bốn mươi mấy giây, gửi đến liên tục.

Chu Lân Nhượng mở tin nhắn thoại đầu tiên.

Giọng nói lo lắng của Đường Y Ly vang lên: Con đang ở đâu? Ba con tuần sau sẽ đi công tác về, nếu thấy con không có ở nhà chắc chắn sẽ lo lắng. Chuyện hôm nay là dì không đúng, nhưng dì thật sự không có ý đuổi con đi.

Chu Lân Nhượng không kiên nhẫn nghe tiếp, trực tiếp tắt tin nhắn thoại, trả lời bà ta ba chữ: Dì dám sao?

Dì đúng là muốn đuổi tôi đi, nhưng dì dám sao?

Gϊếŧ người tru tâm, chỉ ba chữ đã khiến Đường Y Ly tức điên lên, không nhịn được mắng chửi ầm ĩ trong phòng khách nhà mình.

Trước đây Đường Y Ly muốn đuổi người đi, nhân lúc Chu Lân Nhượng còn nhỏ, đã lén lút dùng vài thủ đoạn.

Bây giờ cậu đã lớn, Đường Y Ly không dám cứng đối cứng với cậu.

Nếu Chu Lân Nhượng không muốn đi, Đường Y Ly không có cách nào cả.

Nhưng nếu cậu chủ tự nguyện rời đi, Đường Y Ly muốn giữ cũng không giữ được, mặc kệ sống chết của người khác.

Chu Lân Nhượng tiện tay chặn luôn WeChat của Đường Y Ly, tiếp tục mở ứng dụng Studying.

Cậu chỉ theo dõi một người dùng có tên "Diều Hâu".

Vào phòng học nhóm của Diều Hâu, vẫn chỉ có hai cô gái đó.

Xuất hiện trước ống kính là tay và đồ vật trên bàn.

Một bàn tay đeo dây chuyền lấp lánh, đang cầm một cuốn truyện tranh kinh dị; bàn tay còn lại không đeo gì cả, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, cầm bút đang làm bài tập tiếng Anh.

Chu Lân Nhượng nhìn một cái rồi thoát ra, lại vào trang cá nhân của Diều Hâu, xem hết tất cả các bài đăng của cô, ánh mắt cố chấp.

Cuối cùng cậu cất điện thoại.

Đến giờ lên máy bay rồi.

Nửa đêm, Chu Lân Nhượng trở về thành phố Phục An sau bảy năm xa cách.

Đêm đầu tiên, ở khách sạn.

Ngày hôm sau, tìm nhà.

Chu Lân Nhượng rất kén chọn, người môi giới dẫn cậu đi cả ngày, cuối cùng cũng tìm được một căn hộ khá ổn gần trường Lục Trung.

Tuy nhà hơi cũ, nhưng bù lại môi trường tốt, không gian rộng rãi, tầng một còn có một đình viện nhỏ.

Hơn nữa còn gần trường Lục Trung, đi học thuận tiện, có thể dọn vào ở ngay trong ngày.

Chốt được nhà xong thì trời đã tối, Chu Lân Nhượng bụng đói cồn cào, liền đi ăn ở ngoài.

Trên đường về, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, rơi lộp độp vào người cậu.

Về đến nhà trọ, toàn thân đã ướt sũng.

Cậu vừa cởϊ áσ phông vừa đi vào phòng tắm.

Thiếu niên vai rộng eo thon, trên lưng phủ một lớp nước mỏng, để lại hai hàng dấu chân ướt trên sàn nhà.

Tắm xong, lấy từ trong vali ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.

Đầu đội khăn tắm, Chu Lân Nhượng nhớ đến việc gọi điện thoại cho bác cả hỏi về thủ tục chuyển trường.

Bác cả nói: "Giấy tờ đã làm xong cho con rồi, thứ Hai đến thẳng trường Lục Trung, bác dẫn con đi làm thủ tục nhập học... Con về rồi mà chưa báo cho mẹ con biết sao?"

Chu Lân Nhượng không nói gì.

Bác cả đành hỏi lại: "Vậy bây giờ con ở đâu?"

"Con tự thuê nhà rồi."

"Đủ tiền không?"

Chu Lân Nhượng nói đủ, bác cả nghĩ cũng đúng, "Con chắc không thiếu tiền."

"Còn ba con nữa, nếu ông ấy hỏi bác, bác sẽ không giấu giúp con đâu. Con muốn chuyển trường về Phục An học, làm sao có chuyện cha mẹ đều mơ mơ màng màng được."

Bác cả thở dài, "Con chạy đến trường Lục Trung thật sự không định đi tìm mẹ con sao?"

Chu Lân Nhượng lau tóc, hừ một tiếng, "Ít nhất cũng phải bà ấy đến tìm con trước."

Năm đó, là bà bỏ rơi cậu trước.

Chu Lân Nhượng cúp điện thoại, thấy ngoài trời mưa đã gần tạnh liền ra khỏi nhà.

Trong nhà không có bất kỳ vật dụng hàng ngày nào, cái gì cũng phải mua. Lấy điện thoại tìm kiếm siêu thị và trung tâm thương mại lớn gần nhất, cách một đoạn khá xa.

Cuối cùng cậu bắt taxi đến một siêu thị.