Trong lúc Ninh Duy Ngọc bị gọi lên văn phòng, tiểu đệ tóc tím ôm lòng hối hận đứng chờ bên chỗ ngồi của cậu thấp thỏm không yên.
Vừa thấy Ninh Duy Ngọc bước vào lớp, tiểu đệ tóc tím lập tức rưng rưng nước mắt hét lên: “Đại ca! Anh về rồi! Cô chủ nhiệm mới có làm khó anh không?”
Ngay khi Ninh Duy Ngọc bước vào, lớp học lập tức rơi vào trạng thái tự động im lặng. Câu nói của tiểu đệ vang vọng khắp lớp, khiến mấy bạn học phải đồng loạt ngầm trợn trắng mắt.
“Không có.” Ninh Duy Ngọc đặt tập tài liệu mà Lăng Mạn Tuyết đưa cho lên bàn.
Tiểu đệ tóc tím nhìn thấy cậu ngồi xuống thì bắt đầu đấm ngực dậm chân ăn năn: “Đại ca, em có tội! Hôm qua em không nên bỏ về sớm, em lại bỏ lỡ trận đánh đầu tiên của đại ca trong năm học này! Vì sự lỗ mãng của mình, em tự phạt ba chén!”
Ninh Duy Ngọc: “…” Cũng không cần phải thế.
Cậu hồi tưởng một chút rồi gọi thử tên của tiểu đệ: “Lôi Nhạc?”
“Có mặt!” Lôi Nhạc đứng nghiêm hét to: “Đại ca có gì sai bảo?”
Ninh Duy Ngọc gõ gõ ngón tay lên bàn: “Cậu biết viết kiểm điểm không?”
“Biết chứ, biết chứ!” Lôi Nhạc đập tay lên ngực vẻ đầy tự hào.
“Đại ca muốn loại định dạng gì, có yêu cầu số chữ không? Ha ha, thật ra điểm Văn của em không tệ đâu, đảm bảo viết xịn luôn!”
Điểm Văn tốt à?
“Ồ, cậu vừa nhắc nhở tôi một điều.”
Khóe môi Ninh Duy Ngọc khẽ cong lên: “Tôi nghĩ ra một người phù hợp hơn.”
Lôi Nhạc: “?” Gì cơ, nhiệm vụ đã đến tay lại bay mất rồi à? Hóa ra mình không phải tiểu đệ được đại ca yêu thích nhất…
Người phù hợp hơn, tất nhiên là Ân Thương.
Với tư cách là nhân vật chính kiểu “Long Ngạo Thiên” của nguyên tác, thành tích của Ân Thương chưa bao giờ rớt khỏi vị trí nhất toàn khối.
Theo tính cách của Ân Thương, khả năng hắn chủ động tiếp xúc lại với mình là rất thấp.
Thực ra, một trong những yếu tố ảnh hưởng lớn đến môi trường sống của Ân Thương tại trường chính là Ninh Duy Ngọc, chỉ cần cậu không bắt nạt Ân Thương nữa thì điều kiện sống của đối phương sẽ cải thiện đáng kể.
Nhưng nếu không chủ động hành động, tiến độ nhiệm vụ sẽ không có chút tiến triển nào. Trái lại, chỉ khi cậu và Ân Thương có sự tiếp xúc và làm ra một số việc, nhiệm vụ mới được đẩy tiến lên.
Điều này có nghĩa là, nếu chỉ đứng ngoài cốt truyện và làm một nhân vật quần chúng vô hại thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ có chủ động tiếp xúc và thay đổi cốt truyện mới là cách đúng đắn.
Còn việc Ân Thương sốt sắng muốn cắt đứt quan hệ với cậu? Không sao, nếu núi không tìm ta, ta sẽ tìm núi.
Còn năm phút nữa mới tới giờ tan học buổi trưa, Ninh Duy Ngọc ung dung lật xem từng quyển sách giáo khoa của mình, động tác hết sức thong thả.
Hôm qua cậu chỉ xem qua loa, nên chỉ nắm được các điểm kiến thức cơ bản của thế giới này mà không chú ý đến các chi tiết khác, vì vậy cậu quyết định dành vài tiết học để sắp xếp lại đống sách vở này.
Theo lý thuyết, học sinh lớp 12 đã bước vào giai đoạn ôn tập, sách giáo khoa của các môn học đáng lẽ phải chi chít ghi chú mới đúng. Nhưng những cuốn sách này lại sạch sẽ như mới, chỉ có vài dòng chữ nguệch ngoạc lẻ tẻ, rất phù hợp với hình tượng một kẻ ăn chơi không lo học hành của chủ nhân ban đầu.
Điều kỳ lạ là những dấu vết giống như ghi chú này chỉ xuất hiện ở các trang cuối, dựa vào số trang của các cuốn tài liệu và bài tập tổng hợp, chúng dường như được viết trong khoảng nửa năm trở lại đây.
“Anh Ninh, hôm nay ăn ở đâu đây?”
Ninh Duy Ngọc ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn hai cậu đàn em đang đứng ở cửa, tiếng chuông hết giờ đã vang lên từ lúc cậu còn đang trầm tư, bây giờ trong lớp chỉ còn lại mình cậu.
“Khu Nam.” Ninh Duy Ngọc vươn vai một cái.
Xem thử có bắt gặp được người đó không.
Khu Nam là nhà ăn gần khu giảng dạy của khối 11 nhất.
Một cậu đàn em gãi đầu vẻ mơ màng: “Khu Nam cách chỗ này xa phết, nhưng nghe nói trên tầng 4 khu Nam mới mở một quán cá nướng khá ngon, chúng ta có thể thử xem.”
Ninh Duy Ngọc không bình luận gì, gom hết sách vở trên bàn nhét vào ngăn kéo rồi dẫn đàn em tới nhà ăn.
Khu Nam quả thực cách khu giảng dạy của họ khá xa, vì Ninh Duy Ngọc tới muộn nên lúc cậu đến nhà ăn đã vắng vẻ.
Cậu đàn em tóc vàng nói: “Bây giờ không còn ai nữa, đỡ phải tranh chỗ ngồi với người ta. Ấy? Anh Ninh, thang máy ở bên này.”
Ninh Duy Ngọc nhướn mày: “Tôi có nói là đi tầng 4 à? Ngay đây thôi.”
Vừa nói, Ninh Duy Ngọc vừa quét mắt một vòng nhà ăn khu Nam, phong cách nơi này rất đồng nhất với kiến trúc của trường: sàn được lát đá cẩm thạch, bàn ghế làm từ gỗ tự nhiên, khắp nơi đều có nước hoa và đèn pha lê trang trí.
Xa hoa thì xa hoa, nhưng hình thức của tầng một nhà ăn không khác mấy với nhà ăn thông thường của các trường trung học phổ thông.
Ở góc bàn ghế trong cùng của nhà ăn, Ninh Duy Ngọc tìm thấy người mà mình muốn tìm.
Năm phút sau.
"Cạch!" Một tiếng động vang lên rõ ràng trong nhà ăn vốn đã vắng vẻ, khi khay thức ăn đập xuống bàn.
Người đang cúi đầu ăn cơm một cách lặng lẽ – Ân Thương – chậm rãi ngẩng lên.
Đối diện với bàn ăn của hắn là hai đàn em đi theo Ninh Duy Ngọc bận rộn phục vụ: một người mang cơm bày biện món ăn và sắp xếp bộ dụng cụ ăn uống, người còn lại lau sạch bàn ghế và đặt thêm một chiếc đệm mềm lên ghế.
... Đúng là tiểu thư yếu ớt.