Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 22

Ân Thương quan sát trọn vẹn loạt động tác này mà không nói lời nào, sau đó hắn nhấc khay thức ăn lên định rời đi.

“Này, tôi cho phép cậu đi chưa?”

Ninh Duy Ngọc lợi dụng chút ưu thế về chiều cao chặn trước mặt Ân Thương và đặt một tay lên vai hắn.

Đùa gì chứ, cậu đã cất công băng qua cả khuôn viên trường để tìm người, sao có thể dễ dàng để người đó chạy thoát.

Ân Thương lạnh lùng hất tay Ninh Duy Ngọc ra khỏi vai mình, liếc qua chiếc đệm trên ghế và châm biếm: “Không dám quấy rầy đại thiếu gia dùng bữa.”

“Chỉ với cậu mà cũng đòi quấy rầy tôi? Ngồi xuống!” Ninh Duy Ngọc ngang ngược ra lệnh, một lần nữa ấn Ân Thương xuống ghế, đồng thời cậu phất tay một cách hời hợt ra hiệu cho đàn em không được can thiệp.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại và Ân Thương lần nữa nhận ra hương thuốc thoang thoảng từ người Ninh Duy Ngọc.

Trong một nơi có đủ loại mùi hỗn tạp như nhà ăn, hương thuốc ấy vẫn có sức hiện diện không thể phớt lờ.

Ánh mắt Ân Thương rơi xuống cổ áo của đối phương. Hôm nay, cậu ăn mặc khá chỉnh tề, cài khuy áo lên đến tận cổ, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần thon dài, đường nét kéo dài xuống bên trong lớp áo.

“...”

Ninh Duy Ngọc nhìn Ân Thương đặt khay thức ăn xuống một cách tùy tiện, sau đó ánh mắt dừng trên cổ áo của mình.

Khung cảnh đối đầu trước cửa phòng giáo viên vào chiều hôm qua chợt hiện lên trong đầu cậu.

Tất cả những căng thẳng gay gắt trong cuộc đối đầu ấy đều tan biến không dấu vết khi Ân Thương thốt ra câu: “Anh có thể mặc đồ đàng hoàng hơn được không?”

Thậm chí, câu nói đó còn mang chút mờ ám không đúng lúc.

Khi đó Ninh Duy Ngọc sững lại vài giây, sau đó lườm đối phương một cái: “Tôi thích mặc thế nào là việc của tôi.”

Chính bản thân Ân Thương lúc đó cũng có vẻ ngạc nhiên khi mình lại mở lời như vậy.

Quả thực là hết sức kỳ lạ.

Cuộc đối đầu không thể tiếp tục được nữa, Ninh Duy Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn bỏng rát dõi theo sau lưng mình.

...

Không ngờ Ân Thương lại chấp nhất với chuyện này đến vậy, bây giờ còn muốn kiểm tra lần nữa.

Hành động của nhân vật chính khiến Ninh Duy Ngọc hoàn toàn khó hiểu.

Cậu cười khẩy, nới lỏng cổ áo rồi ngồi xuống đối diện Ân Thương.

Phần cơm mà đàn em chuẩn bị cho Ninh Duy Ngọc rõ ràng thể hiện vị thế "đại ca": ba món mặn, một món rau, thêm một bát canh sườn.

Trong khi đó, khay thức ăn của Ân Thương chỉ có chút rau xanh luộc nhạt nhẽo, không hề có lấy một chút thịt, trông vô cùng đáng thương.

Thê lương hết sức.

Để xem nào, làm sao để vừa giữ nguyên hình tượng mà vẫn có thể thêm chút thức ăn cho Ân Thương đây?

Ninh Duy Ngọc chống cằm, dùng đũa khẩy khẩy món ăn trong khay, không vội ăn mà lần lượt buông lời chê bai đầy khinh miệt.

“Thịt gà này khô quá. Vịt quay à, hừ, lại còn có cả mỡ. Còn món cà tím này, tại sao nhiều dầu thế chứ? Ở nhà tôi, mấy thứ này đều bị đổ thẳng vào thùng rác. Ân Thương, cậu thấy sao?”

Ánh mắt cậu liếc qua khay của Ân Thương, rồi ra vẻ sực nhớ ra điều gì: “À, hỏi nhầm người rồi, chắc cậu còn chưa được ăn bao giờ nhỉ?”

Thái độ thật ngạo mạn và tệ hại.

Tay cầm đũa của Ân Thương siết chặt, vài sợi tóc mái rũ xuống che đi ánh mắt thoáng vẻ u ám.

Quả nhiên không thể hy vọng điều gì tốt đẹp ở một kẻ ăn chơi vô dụng với đầy tiền án như cậu ta.

“Này, Ân Thương, nói gì đi chứ?”

“Cạch.”

Ân Thương đặt đũa xuống mép khay, giọng nói khẽ khàng nhưng sắc bén: “Đàn anh, đã có ai nói với anh rằng, khi anh im lặng thì bớt đáng ghét hơn một chút không?”

“Chưa từng.” Ninh Duy Ngọc đáp thản nhiên như thể không hề nhận ra nguy hiểm, cậu dùng đôi đũa còn sạch sẽ của mình gom hết những món ăn mà mình vừa chê bai, đổ hết sang khay của Ân Thương.

Vừa làm, cậu vừa lười biếng càu nhàu: “Thùng rác xa quá, lười đứng dậy nên mượn khay của cậu dùng tạm.”

Chỉ trong chốc lát, khay thức ăn của Ân Thương đã chất đầy các món mặn, một cách bất chấp và không chút lý lẽ.

Ân Thương cúi mắt liếc qua khay thức ăn. Thật ra, tiêu chuẩn của nhà ăn trường họ khá cao, những miếng thịt trong khay đều có tỉ lệ mỡ nạc cân đối, được xào giòn thơm, bề mặt bóng bẩy, hoàn toàn không tệ như lời Ninh Duy Ngọc vừa nói.

Hương thơm đặc trưng của thịt nóng hổi tỏa ra theo làn hơi ấm, len lỏi đến cánh mũi Ân Thương.