Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 3

Hệ thống hài lòng trước sự thức thời của cậu, thậm chí còn thả một loạt pháo nổ bùm bùm trong đầu cậu để chúc mừng ngày đầu nhận việc.

Chờ tiếng pháo dứt, Ninh Duy Ngọc thản nhiên hỏi bằng giọng trò chuyện thường ngày: “Cơn đau dữ dội vừa rồi là hình phạt khi tôi rời khỏi thiết lập nhân vật phải không?”

Hệ thống không nghi ngờ gì: [Đúng vậy.]

“Trước khi nhận việc, chẳng ai nhắc tôi là sẽ có loại hình phạt cưỡng chế này, sai sót trong công việc của các người đã khiến tôi chịu tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác. Hệ thống, chuyện này tính là tai nạn lao động không?”

Giọng điệu cậu nghe nhẹ bẫng nhưng cuối câu lại toát ra vài phần lạnh lùng.

Hệ thống bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn: [Cái này…]

“Tai nạn lao động có được bồi thường không?” Ninh Duy Ngọc bình tĩnh nhưng lạnh lùng bảo vệ quyền lợi người lao động: “Hơn nữa, tôi còn chưa kịp biết gì đã thành nhân viên của các người. Quên hỏi, chỗ các người có ngũ hiểm nhất kim không? Có phúc lợi cuối năm không? Phải làm việc theo kiểu 996 à?”

(996: văn hóa làm việc 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần, thường thấy ở Trung Quốc.)

Ba câu hỏi liên tiếp khiến hệ thống cảm thấy choáng váng, à không, thực ra nó còn chẳng có đầu để mà choáng.

[Chúng tôi có phúc lợi cho nhân viên và không cần làm thêm giờ. Về vấn đề bồi thường tai nạn lao động… tôi sẽ báo cáo lên cấp trên.]

Ninh Duy Ngọc sau khi hoàn thành việc bảo vệ quyền lợi thì không nói thêm lời nào nữa.

Đây là bệnh viện tư nhân thuộc sở hữu của nhà họ Ninh, dù Ninh Duy Ngọc không được lòng mọi người, nhưng vào lúc này chẳng ai dám đến quấy rầy cậu.

Cậu đan tay trước bụng, dáng vẻ bình thản đến mức có chút yên nghỉ, tiếp tục xây dựng lại thế giới quan của mình. Nhìn từ xa, cậu trông hệt như một con cá khô mất hết sinh khí.

Hệ thống hoảng hốt kiểm tra lại chỉ số dao động dữ liệu của ký chủ, cảm thấy mình cần làm gì đó để tăng thêm tích cực trong công việc, tiện thể cải thiện quan hệ đồng nghiệp đôi chút.

Hệ thống: [Ký chủ, thế này nhé, nhân viên Cục Xuyên Thư có thể sử dụng điểm tích lũy để mua sắm trong cửa hàng. Hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn còn được tặng buff nữa, có buff sức mạnh, buff kiên định, buff bền bỉ, những thứ ngài không ngờ tới chúng tôi đều có hết!]

Ninh Duy Ngọc: "?"

Hệ thống phát ra vài tiếng “xì xì” của dòng điện: [Rất xin lỗi, nhầm kiểu ký chủ rồi. Chúng tôi còn có buff mềm mại, buff giọng ca mỹ nhân ngư và nhiều phúc lợi khác nữa đó!]

Ninh Duy Ngọc từ từ mở mắt: "…??"

—-

Sáng hôm sau, Ninh Duy Ngọc vẫn là một con cá khô yếu đuối đến mức không thể rời giường.

Sáng sớm, y tá rụt rè đến thay thuốc truyền cho cậu. Làm xong, cô vội vàng rời đi ngay như sợ phải đối mặt với cậu thiếu gia khó chiều này.

Ninh Duy Ngọc một lần nữa sâu sắc nhận ra tình trạng quan hệ xã hội của mình tệ hại đến mức nào.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, trước mặt cậu lơ lửng một bảng dữ liệu mà chỉ mình cậu nhìn thấy.

---

[Họ tên]: Ninh Duy Ngọc

[Chỉ số sức mạnh]: A-

[Ngoại hình]: SSS

[Sức khỏe]: E

[Tài chính]: B

[Độ thân thiện]: F

[Tính cách cơ bản của nhân vật]: Kiêu ngạo, phóng túng, thích tự hủy hoại bản thân

(Lưu ý: Tự do hóa thiết lập nhân vật hiện tại chỉ đạt 10%, giá trị quá thấp, không được vượt thiết lập nhân vật).

[Điểm tích lũy]: 0

[Kỹ năng]: Chưa có

---

Đây chính là phần bồi thường tai nạn lao động mà cậu đã chờ đợi cả đêm.

Hệ thống, trong lúc vừa ghi chép lại trường hợp bồi thường tai nạn lao động đầu tiên, vừa giải thích cho Ninh Duy Ngọc: [Thẻ nhân vật mà ký chủ đang thấy là phần bồi thường từ cấp trên, được tạo dựa trên dữ liệu cần thiết của ngài hiện tại.]

[Ký chủ có thể xem thông tin chi tiết về bản thân và cả thông tin cơ bản của đối tượng nhiệm vụ. Độ chi tiết của thẻ nhân vật sẽ thay đổi theo tiến độ nhiệm vụ.]

Ánh mắt Ninh Duy Ngọc dừng lại ở mục tính cách cơ bản của nhân vật: “Hiện tại giá trị quá thấp... nghĩa là sau này tôi có thể vi phạm thiết lập nhân vật đúng không?”

[Đúng vậy, nếu hoàn thành nhiệm vụ theo từng giai đoạn, ngài có thể dần dần gỡ bỏ giới hạn thiết lập nhân vật. Vì vậy, hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé!]

“Ừ.”

Hệ thống có vẻ rất biết cách chiều lòng: [Nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên sẽ được phát sau khi ký chủ xuất viện. Trước khi phát nhiệm vụ, chúng tôi sẽ kiểm tra mức độ phù hợp với thiết lập nhân vật của ngài nhé.]

Ninh Duy Ngọc lại nằm xuống, suy ngẫm về mạch truyện hiện tại.

Dựa vào cuộc trò chuyện hôm qua với người anh thứ ba nhà họ Ninh, Ninh Tích Sâm và đoạn cốt truyện bị cưỡng chế kia, cậu đã nhớ ra hiện tại câu chuyện đang ở đâu trong nguyên tác.

Là ngay đoạn mở đầu, khi tuyến chính của nhân vật nam chính còn chưa triển khai hoàn toàn.

Nhưng với tư cách là vai phản diện pháo hôi (có nhiều đất diễn nhưng chết thảm nhất), nhân vật Ninh Duy Ngọc đã bắt đầu con đường tự tìm đường chết của mình.

Ở thời điểm này, nguyên chủ đã gặp nam chính Ân Thương hai lần.

Lần đầu tiên, dẫn theo một đám đàn em để chế giễu hắn là “đứa con hoang không cha không mẹ.”

Lần thứ hai, cùng đám bạn xấu nhốt hắn trong một phòng học trống.

Việc nguyên chủ nằm viện là hậu quả của một trận ẩu đả với một cậu ấm nhà giàu khác, cả hai đều bị thương và phải nhập viện.

Ngoài những chuyện đó, nguyên chủ còn gây rối khắp nơi, liên tục đắc tội với những nhân vật sẽ trở thành các ông trùm trong tương lai, đặt nền móng vững chắc cho sự nghiệp… tự sát không thể cứu vãn.

Rõ ràng toàn là những tình huống không khác gì chọn đường chết.