Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 1

“Ninh Duy Ngọc, tỉnh rồi thì mở mắt ra.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh rộng lớn, hòa quyện với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, tạo ra một bầu không khí xa cách thiếu tình người.

Trên giường bệnh, cậu thiếu niên đang nằm đó với gương mặt tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh từ cửa truyền đến.

[Tiến trình di chuyển vị diện đạt 100%... tiến trình dung hợp linh hồn đạt 95%, ting, xin mời ý thức ký chủ đừng bài xích... quá trình dung hợp linh hồn hoàn tất.]

Cùng với âm thanh điện tử vang lên, Ninh Duy Ngọc chậm rãi mở mắt.

Trước mắt cậu là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng lảng vảng quanh mũi. Ninh Duy Ngọc khẽ cử động cơ thể, lập tức cảm thấy cơn đau nhói toàn thân buộc cậu phải từ bỏ ý định di chuyển rộng, thay vào đó là xoay tròng mắt để quan sát.

Đây là một phòng bệnh rộng rãi và riêng tư, dựa vào kinh nghiệm thường xuyên nằm viện của mình, Ninh Duy Ngọc có thể chắc chắn đây là phòng bệnh VIP. Tuy nhiên, đầu giường lại trống trơn, không có bất kỳ y tá nào chăm sóc.

Ở cửa phòng, một thiếu niên cao ráo đang đứng tựa lưng, ánh sáng chiếu ngược khiến khuôn mặt không rõ nét.

Trong phút đầu tiên tỉnh dậy, Ninh Duy Ngọc xác định được hai điều.

Thứ nhất, cậu vẫn chưa chết.

Thứ hai, cậu đang ở trong bệnh viện và hiện tại đang trong trạng thái yếu ớt đến mức không thể nhấc nổi tay.

Rất tốt, mọi thứ đều vượt ngoài phạm vi lý thuyết của chủ nghĩa Mác.

“...”

Ninh Duy Ngọc đã sống như một bệnh nhân ốm yếu suốt hai mươi năm, lẽ ra ca phẫu thuật thất bại sẽ đưa cậu về với đất mẹ.

Vậy mà giờ đây, cậu lại nằm trong một phòng bệnh hoàn toàn xa lạ, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, chóng mặt hoa mắt, đồng thời phải chấp nhận cú sốc đảo lộn cả thế giới quan.

Một âm thanh điện tử bất ngờ vang lên trong đầu Ninh Duy Ngọc: [Chào ký chủ.]

Ninh Duy Ngọc không lên tiếng.

Âm thanh điện tử kiên nhẫn gọi lại: [Ký chủ?]

Ninh Duy Ngọc thử dùng ý thức để trò chuyện với âm thanh đó trong đầu: "Nghe thấy không?"

Âm thanh điện tử đáp ngay lập tức: [Nghe thấy. Chào ký chủ, tôi là...]

"Nghe được là tốt, dừng lại. Tôi chỉ muốn cậu im lặng trước đã." Ninh Duy Ngọc nhẫn nhịn vượt qua một cơn đau dữ dội, ngắt lời âm thanh điện tử: "Có gì nói sau."

Trong đầu cậu vang lên vài giây tiếng rè rè của dòng điện, âm thanh điện tử dường như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng.

Âm thanh điện tử đã cho Ninh Duy Ngọc thời gian để ổn định lại nhưng người đang đứng ở cửa thì rõ ràng không có đủ kiên nhẫn.

"Sao rồi, hôm nay không bật lại ngay khi vừa tỉnh dậy à?"

Thiếu niên đứng tựa cửa từ tốn bước tới giường bệnh của Ninh Duy Ngọc, cúi xuống nhìn cậu với ánh mắt cao ngạo.

"Hôm trước còn đánh nhau sống chết đấy, hôm nay lại không nói gì à?"

Ninh Duy Ngọc gắng sức nâng mí mắt lên, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên kia.

Khuôn mặt tuấn tú, mái tóc hơi dài, đôi mắt đào hoa chứa nét cười nhàn nhạt, có chút cợt nhả và ngạo mạn.

Nhìn thấy rõ gương mặt thiếu niên ấy, tim Ninh Duy Ngọc chợt dâng lên một cảm giác chua xót mãnh liệt nhanh chóng áp đảo những cơn đau khác trên cơ thể.

Cậu thốt lên mà không kiềm chế được: "...Anh!"

Lời châm chọc của thiếu niên lập tức ngừng lại.

Khuôn mặt anh ta biến sắc, cúi gập người xuống, nhìn chằm chằm vào Ninh Duy Ngọc, giọng khàn khàn: "Gọi lại lần nữa."

Dưới tác động của cảm giác chua xót không rõ nguồn gốc, đôi mắt của Ninh Duy Ngọc nhanh chóng đỏ hoe.

Từ góc nhìn của Ninh Tích Sâm, người em trai của anh ta hoàn toàn khác biệt so với sự kiêu ngạo và chua ngoa thường ngày, đôi mắt hơi đỏ đầy vẻ lưu luyến và vui mừng, hàng mi còn đọng một giọt lệ chực rơi.

Thật là ngoan ngoãn.

Giống như trong những giấc mơ lạ lùng ngày qua ngày của anh ta, hình ảnh của em trai mình – Tuế Tuế – làm nũng.

"…"

Ninh Duy Ngọc nhìn người trước mắt, theo bản năng muốn gọi thêm một tiếng "anh" nữa.

Ngay giây tiếp theo, một cơn đau dữ dội như xé rách linh hồn quét qua toàn thân.

Ninh Duy Ngọc khẽ rên lên, đôi môi không còn chút huyết sắc.

Tiếng âm thanh điện tử nghiêm túc ban đầu lại vang lên trong đầu cậu.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Tỷ lệ sụp đổ nhân vật vượt quá 50%! Tiến hành trừng phạt!]

"Em sao thế?" Ninh Tích Sâm đưa tay đỡ lấy vai Ninh Duy Ngọc, tay còn lại ấn chuông gọi y tá ở đầu giường.

Âm thanh điện tử trong đầu Ninh Duy Ngọc vẫn tiếp tục vang lên.

[Cảnh báo! Độ tự do nhân vật hiện tại quá thấp! Điểm cốt truyện đã bị lệch hướng quá sớm! Cảnh báo! Kích hoạt chế độ can thiệp khẩn cấp! Chuẩn bị vào trạng thái cưỡng chế!]

Cưỡng chế?

Cùng lúc âm thanh này vang lên, Ninh Duy Ngọc lập tức hiểu ý nghĩa của hai chữ đó.

Cậu đột nhiên phớt lờ cơn đau trên cơ thể, mạnh mẽ hất tay Ninh Tích Sâm ra, giọng nói đầy vẻ chán ghét: "Anh nghĩ mình là anh tôi chắc? Đừng có giả bộ quan tâm tôi!"

Đúng lúc này, các bác sĩ và y tá vội vã bước đến cửa phòng bệnh, chứng kiến cảnh tượng anh em nhà hào môn xung đột gay gắt, khuôn mặt họ lộ rõ vẻ ngượng ngùng, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Mặc dù Ninh Duy Ngọc đã cố hết sức để kháng cự lại sức mạnh đang điều khiển mình, cậu vẫn không thể ngăn mình hét lên một cách gay gắt về phía thiếu niên trước mặt và đám bác sĩ, y tá ở cửa: "Muốn đến đây để cười nhạo tôi à? Cút! Tất cả cút ra ngoài cho tôi!"

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên im lặng chết chóc.

Ninh Tích Sâm giữ lấy bàn tay đang giãy giụa của Ninh Duy Ngọc, ánh mắt anh ta nhìn cậu phức tạp không rõ cảm xúc, sau đó khẽ gật đầu với bác sĩ rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, nhìn vào phòng bệnh mấy lần, chắc chắn không còn động tĩnh gì mới lên tiếng: "Tình trạng của cậu Ninh hiện tại rất kỳ lạ."

Ninh Tích Sâm ngước mắt lên, ra hiệu cho ông nói tiếp.

Bác sĩ mở tập hồ sơ cầm trên tay: "Các chỉ số sinh tồn của cậu ấy hiện tại đều ổn định, nhưng..."

Ông cẩn thận giải thích tình trạng của Ninh Duy Ngọc dựa trên tài liệu.

Năm phút sau, Ninh Tích Sâm tổng kết: "Nghĩa là, cậu ấy hiện tại rất yếu nhưng không tìm được nguyên nhân?"

"Đúng vậy."

"Vất vả rồi." Ninh Tích Sâm xoa xoa đầu ngón tay, suy tư một lúc rồi cúi xuống gửi tin nhắn cho hai người em trai nhà họ Ninh.