Tu Tiên: Hệ Thống Mô Phỏng Hoàng Triều

Chương 13

Đi dọc hành lang bên cạnh, y bước vào chính đường thì phát hiện gian ngoài của nơi này là dùng để tiếp khách, còn gian bên trong là phòng ngủ chính với đầy đủ gia cụ. Sâu hơn nữa vào bên trong chính là phòng tắm.

Mọi bài trí đều toát lên vẻ cổ kính, nhưng sử dụng lại cực kỳ thuận tiện.

“Chỉ tiếc là không có phòng bếp.”

Mệnh Khí tò mò hỏi: [Ngài biết nấu ăn à?]

Trì Nhất Huyền: “Thật đáng tiếc, ta lại là sát thủ của mọi căn bếp.”

Mệnh Khí: […]

Khi nhìn thấy phòng tắm, cảm giác ngứa ngáy trên người Trì Nhất Huyền lại càng thêm dữ dội hơn. Y nghĩ thầm trong bụng – rốt cuộc là nguyên thân đã bao lâu không tắm rồi hả? Y nhanh chóng lao vào cọ rửa sạch sẽ. Sau khi gội đầu còn cẩn thận soi kỹ trong nước và khăn lông, thấy không có rận thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tắm xong, còn chưa kịp ra khỏi phòng, y bỗng kêu to: “Cứu mạng!”

Mệnh Khí: [Ngài sao vậy? Mau triệu hoán ảnh vệ!]

Trì Nhất Huyền ngã xuống ven tường, giọng nói đầy thống khổ: “Qủa nhiên là không có nhà vệ sinh!”

Mệnh Khí: […]

Trì Nhất Huyền ngồi trong phòng tắm, tràn ngập hối hận: “Tại sao? Lúc thiết kế trò chơi, tại sao ta không giám sát đội ngũ mỹ thuật dựng thêm nhà vệ sinh hả? Tại sao!” Phải biết rằng, trong một ngôi nhà, thứ cần thiết nhất chính là nhà vệ sinh đó!

Mệnh Khí: [...Không biết ngài có để ý không, không chỉ của ngài, mà cả l*иg giam của những người tế lễ khác cũng không có dấu hiệu của chất thải.]

“Ủa?” Trì Nhất Huyền ngây ngẩn cả người. Y bám tường đứng dậy, nghi hoặc nói: “Đúng nhỉ, đây là thế giới tu tiên. Chắc bọn họ có cách để giải quyết chuyện này. Sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Có vẻ y vẫn chưa quen với thế giới mới này lắm.

Giọng của Mệnh Khí pha chút bất đắc dĩ: [Nếu ngài đói, hãy mở ba lô ra. Trong đó có Tích Cốc Đan lấy được từ hai quản sự.]

Trì Nhất Huyền nhai một viên Tích Cốc Đan, cái bụng xẹp lép dần dần có cảm giác chắc bụng, thể lực cũng tăng lên. Y lẩm bẩm: “Tích Cốc Đan này chẳng có mùi vị gì cả. Nếu ta muốn ăn đồ ngon thì sao?”

[Nếu ngài ăn linh thực không có tạp chất của thế giới này sẽ không gặp vấn đề gì. Còn nếu ngài ăn thức ăn bình thường thì có thể dùng Hóa Thực Đan để tiêu hóa.]

Trì Nhất Huyền bật thốt lên: “Có thể ăn thoải mái mà không cần lo chuyện đi vệ sinh? Quá tuyệt luôn! Nếu Trái Đất có sản phẩm này thì chắc chắn sẽ cháy hàng!” Nói đến quê nhà, thần sắc phấn khởi của y dần phai nhạt: “Không biết ta có thể trở về không…”

Mệnh Khí bất ngờ lên tiếng: [Tạp dịch dẫn đầu cuộc phản kháng đang đến.]

Trì Nhất Huyền tinh thần phấn chấn: “Đi thôi, chuẩn bị phỏng vấn nào!”

*

Bên ngoài, thanh niên cầm đao phát hiện gã còn chưa đến gần nhưng cổng chính đã được mở ra, tinh thần gã đột nhiên chấn động.

Thanh niên cầm đao bước đến trước cánh cổng lớn kia, lòng bàn tay cầm chuôi đao đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Khi thực sự bước qua ngạch cửa, nghe trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa, gã thậm chí còn cảm thấy có chút hốt hoảng - bản thân gã thế mà lại có thể vào được nơi này rồi sao?

Áp lực đè nặng trên vai gã dường như nhẹ đi đôi chút, cuối cùng, gã ngẩng đầu nhìn xung quanh. Vừa nhìn thoáng qua đã thấy người kia đang đứng dưới hành lang, gã lập tức cúi đầu, không dám có bất kỳ hành động gì mạo phạm đến đối phương, sau đó thì quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

Thấy “thiên lý mã” bỗng dưng quỳ xuống, Trì Nhất Huyền nheo mắt: “Hắn không phải đang định ăn vạ ta đâu nhỉ?”

[Cũng có thể là đang chơi bài bắt cóc đạo đức.]

Trì Nhất Huyền khó xử liếc nhìn cọng dưa muối phát sáng trên đỉnh đầu thanh niên kia, nghĩ bụng: “Nhưng hắn là “thiên lý mã” mà!” Được một thiên lý mã chủ động chơi bài bắt cóc đạo đức, xét theo một cách nào đó thì cũng coi như là vinh hạnh rồi, đúng không?

Vì thế Trì Nhất Huyền bình tĩnh lại, nói: “Ngươi quỳ cái gì thế? Đứng lên đi.”