Tu Tiên: Hệ Thống Mô Phỏng Hoàng Triều

Chương 12

Nghe vậy, Trì Nhất Huyền vô thức đặt tay lên vị trí ví tiền của mình, dù nơi đó giờ đang rỗng tuếch. Nhưng rất nhanh, y đã nhận ra đây không phải là đang chơi trò chơi, và kiến nghị của Mệnh Khí cũng không phải kế hoạch vô lương tâm của trò chơi nhằm lừa y móc ví - mà nhất định là có lý do cần thiết nào đó.

Quả nhiên, Mệnh Khí liền giải thích: [“Chỉ kính la thường bất kính nhân” - Tuy những lời này nghe có vẻ thực dụng quá, nhưng nó lại thường rất hữu ích. Bệ hạ, ngài vừa giải quyết vấn đề của Khổ Hải Đạo, cứu được tất cả những người bên trong sơn cốc này, đồng thời cũng thể hiện đủ thực lực của mình rồi. Giờ đây bọn họ cực kỳ kính sợ ngài. Nhưng ngài lại cần có con dân của mình, thế nên ngài cũng cần sự ngưỡng vọng của bọn họ nữa.]

(Chỉ kính la thường bất kính nhân: đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài của họ)

Trì Nhất Huyền không ngốc, nghe Mệnh Khí giải thích như vậy là y đã lập tức hiểu ra.

Đúng vậy! Giờ y không phải là đang thử nghiệm trò chơi của mình, mà là sống trong một thế giới thực! NPC trong trò chơi sẽ không phán xét hành động của người chơi, nhưng mỗi người trong sơn cốc này đều có mắt có tai, có đầu óc cả. Nếu muốn bọn họ chân thành gia nhập trận doanh của y, thì ngoài việc thể hiện thực lực của mình, y còn phải chứng minh mình có đủ tài lực nữa.

Phải khiến bọn họ tin rằng ông chủ của bọn rất giàu, đi theo ông chủ thì sẽ có thịt ăn! Nếu bọn họ thấy ông chủ tương lai chỉ có thể sống trong căn nhà tranh, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây?

--- Tuy thực lực rất mạnh nhưng lại nghèo xơ nghèo xác. Đi theo y sợ là còn không kiếm nổi miếng cháo ấy chứ.

Tuyệt đối không thể để người khác biết phát hiện ra y là một tên nghèo kiết xác được!

Vì mục tiêu này, Trì Nhất Huyền nghiến răng tiêu hết 100 điểm để mua phiên bản nâng cấp của nhà cửa. Khoảnh khắc điểm số biến mất, trái tim y như nhỏ máu.

Ở đầu kia sơn cốc, thanh niên cầm đao do dự một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm bước về phía vị cường giả kia. Nhưng vừa bước được hai bước, gã lập tức sững sờ, vẻ mặt ngây dại, trên khuôn mặt chất phác hiện rõ vẻ chấn động.

Gã chỉ thấy vị cường giả kia giơ tay chỉ một cái, rồi trên mặt đất bỗng hiện lên một chút ánh kim quang. Trong nháy mắt đó, chút kim quang đó rơi xuống đất, từ nhỏ biết lớn rồi hóa thành một tòa nhà lớn!

Mái ngói lưu ly màu xanh lơ, tường gạch trắng như tuyết, cổng chính sơn son đỏ, đèn lưu ly treo dưới mái hiên... Bên trong tường vây còn có cả một khu vườn, một nhành hoa mai thò ra khỏi đầu tường – cách xa mà đã nghe thoang thoảng hương thơm rồi.

Không chỉ thanh niên cầm đao, mà cả nhóm tạp dịch phía sau gã cũng đều đang trợn tròn mắt.

Dù bọn họ chỉ là tạp dịch, những bọn họ tự cảm thấy mình cũng có chút hiểu biết, chưa ăn thịt lợn nhưng từng thấy lợn chạy rồi. Một căn nhà có thể tùy ý biến hóa như thế này chính là một loại pháp bảo được đặc biệt luyện chế ra đấy - có thể mang theo bên mình, thậm chí còn tự động tạo kết giới nữa chứ. Truyền thuyết nói chỉ những đại năng từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể sở hữu loại pháp bảo này. Vậy chẳng lẽ vị trước mặt chính là...

Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa, có vài người nhát gan đã trực tiếp xụi lơ trên mặt đất luôn rồi.

*

Mặc dù đau lòng vì phải chi tiền, nhưng Trì Nhất Huyền thật sự bị vẻ đẹp của tòa nhà này làm cho mê đắm.

Trong trò chơi, những công trình kiến trúc dù có hoa lệ tinh xảo đến đâu cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu thôi. Nhưng khi được đặt trong thế giới thực, cảm giác lại hoàn toàn khác hẳn.

Y bước vào nhà, phát hiện dù tòa nhà này không quá rộng, nhưng mọi thứ đều có đầy đủ hết. Từ cổng lớn đi vào sẽ gặp một hoa viên nhỏ, mà giữa chính đường và hoa viên sẽ được ngăn cách tầm mắt bằng một hòn giả sơn có thác nước róc rách.