Dĩ nhiên, Trì Nhất Huyền cũng không biết kỹ năng của mình lại mang đến áp lực lớn như vậy cho người ta. Ban đầu, y còn không nghĩ nhiều về cách kỹ năng thứ hai giúp y tìm ra nhân tài. Y còn tưởng rằng nhân tài trong mắt y sẽ lấp lánh mà sáng lên nữa kìa. Dù sao cũng là “thiên lý mã”, có cho chút hiệu ứng phát sáng cũng không phải là quá lố đâu ha?
Thế nhưng, khi y nhìn thấy thanh niên kia, cái thứ giống như dưa muối ở trên đỉnh đầu đối phương lại sáng lên, suýt nữa thì khiến y bật cười.
Cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ dạo này đang thịnh hành trào lưu này à?
Đúng lúc này, ảnh vệ tung vài cú đấm khiến hai tên quản sự bị đánh gục dễ dàng, dễ dàng giống như là đá văng hai túi rác bên đường vậy. Sau đó, không chút do dự, ảnh vệ ném hai túi rác này vào Khổ Hải Đạo.
Cùng với hai tiếng hét thảm thiết đột nhiên im bặt, Mệnh Khí của Trì Nhất Huyền thông báo: [Thưa bệ hạ, trong khu vực này hiện không còn ai mạnh hơn ngài. Giờ đây ngài có thể tùy ý chọn nơi này làm căn cứ địa để thành lập quốc gia của mình.]
Trì Nhất Huyền sững sốt. Không cần tường vây, không cần cột mốc, chỉ cần không ai đánh thắng mình là có thể gom đất? Phiên bản địa phương hóa này cũng nhân văn quá đi!
Y không chút do dự nói: “Chọn sơn cốc này làm căn cứ địa ban đầu đi!”
Là người tạo ra trò chơi, y biết rõ, nếu không có bất ngờ, chỉ cần tuyên bố chiếm đất, Khổ Hải Đạo sẽ không thể tiếp tục lan ra nữa. Đây chính là một phần trong quy tắc trò chơi.
Thế nhưng, Mệnh Khí có vẻ hơi do dự: [Nhưng nơi này môi trường kém, không thích hợp làm căn cứ địa.]
Trì Nhất Huyền dứt khoát: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu chần chừ thêm, người ở đây sẽ chết sạch!” Nếu Khổ Hải Đạo mà lan ra đây thì không phải dễ xử lý đâu.
Giọng Mệnh Khí dường như phấn khích hơn đôi chút: [Được!]
Trong nháy mắt khi thiết lập thành công, Khổ Hải Đạo vốn chuẩn bị tràn vào trong sơn cốc bỗng nhiên lại dừng lại, khí đen dày đặc cũng bị chặn lại bởi một kết giới vô hình - không thể tiến thêm dù chỉ nửa bước. Mà đồng thời, màn sương mù bao phủ cả sơn cốc cũng bị xua tan, để lộ bầu trời đang nhuốm màu hoàng hôn.
Ánh mắt Trì Nhất Huyền vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Khổ Hải Đạo như cũ.
Mặc dù tự tin vào trò chơi của mình, nhưng dù sao cũng đã chuyển đến một thế giới khác, y không thể hoàn toàn chắc chắn được.
Nếu tà khí đột phá kết giới của căn cứ địa mà lao thẳng vào sơn cốc… Vậy thì y cũng không thể làm gì hơn ngoài việc bỏ lại mọi người ở đây mà tháo chạy một mình.
May mắn thay, kết giới vô hình của căn cứ địa đã thành công chặn đứng Khổ Hải Đạo.
Luồng khí đen dày đặc không cam lòng mà cuộn trào tại chỗ một lúc, cuối cùng thì rất không tình nguyện mà lùi lại. Chỉ có điều là không thể khôi phục được vách núi như ban đầu, mà thay vào đó là một lối đi hẹp và dài. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy nơi đó như vực thẳm, không hề có chút ánh sáng nào.
Trì Nhất Huyền rốt cuộc cũng đã có thể nhẹ nhàng thở ra rồi.
Y nói với Mệnh Khí: “Không hiểu sao, vừa rồi ta cảm thấy Khổ Hải Đạo giống một con thú con đang cách một tầng kính mà nổi điên trong bất lực ấy.”
Mệnh Khí: [Ngài hình dung như vậy có lẽ là bơi vì đang ở trong căn cứ địa nên không cần lo lắng gì về sự an toàn của bản thân chăng?]
Trì Nhất Huyền mơ hồ cảm thấy cũng không hẳn là vậy, nhưng cũng chỉ có lời giải thích này là hợp lý thôi. Thử nghĩ xem, nếu gặp một con thú lớn ở nên rừng rú và gặp nó trong sở thú, liệu tâm lý có thể giống nhau được không?
Khác với sự nhẹ nhõm của Trì Nhất Huyền, những người khác trong sơn cốc đều nhìn y với ánh mắt sợ hãi.
Đầu tiên, hai tên quản sự đầy quyền uy bị đánh gục. Sau đó, ngay cả tà khí của Khổ Hải Đạo cũng phải rút lui. Bọn họ cũng không rõ người trước mặt này đã làm gì nữa, nhưng bản năng mách bảo bọn họ rằng - người này còn đáng sợ hơn cả hai tên quản sự, hay thậm chí là đang sợ hơn cả Khổ Hải Đạo nữa kìa.
Vì vậy, dù kết giới ngăn trở bọn họ đã biến mất, nhóm tạp dịch cũng không có ai dám tự ý rời đi. Tất cả co cụm lại, đồng thời nhìn về thanh niên cầm đao - người từng dẫn đầu cả nhóm phản kháng lúc nãy.