Hai tên quản sự đều lắp bắp kinh hãi: “Luyện Khí Tầng Ba?!”
Hai người vội lùi lại chống đỡ, bước chân lảo đảo vài bước.
Nhưng cả hai đều là Luyện Khí Tầng Bốn, sau khi chúng lấy lại tinh thần liền phối hợp phản công. Chẳng mấy chốc chúng đã áp chế được thanh niên bất ngờ nổi loạn kia.
Trong lúc chật vật cầm cự, thanh niên cầm đao hét lớn: “Cùng lên nào!”
Những tạp dịch khác cũng hiểu rằng nếu không hạ được hai quản sự này thì tất cả bọn họ đều phải chết, bèn lấy hết dũng khí ra để phản kháng. Thế nhưng tu vi của bọn họ còn không bằng thanh niên kia, những Mệnh Khí được triệu hồi ra cũng hoa hòe lòe loẹt mà hiệu quả lại gần như bằng không.
Trì Nhất Huyền đứng xem một lúc, thấy nhóm tạp dịch dần không chống đỡ nổi trước sự hợp lực của hai tên quản sự, mà trong khi đó, màn sương đen từ Khổ Hải Đạo lại ngo ngoe rục rịch muốn tràn ra rồi. Y lập tức hét to một tiếng: “Còn không mau hộ giá!”
Bởi vì sợ hiệu quả không tốt, y còn dồn lực từ đan điền, dùng hết sức bình sinh mà rống lên, tiếng hô vang đến mức chính màng nhĩ của y còn bị chấn động một chút cơ mà.
May mắn thay, hiệu quả cũng cực kỳ rõ rệt. Một bóng đen xuất hiện theo lời triệu hồi, giống như mô tả của kỹ năng - như mực nước dâng lên từ mặt đất, ngưng tụ thành một hộ vệ không rõ nam nữ, trầm mặc mà quỳ một gối trước mặt y.
Linh áp từ một tu sĩ Trúc Cơ lập tức lan ra, phá tan l*иg giam xung quanh y chỉ bằng một tiếng “bụp”.
Cuối cùng, Trì Nhất Huyền cũng đã có thể đứng dậy được rồi.
*
Thanh niên cầm đao vốn không phải đối thủ của hai tên quản sự. Chỉ chưa đến mười chiêu là đã bị đè xuống đất. Khi Mệnh Khí của gã bị đánh bay, đầu gã bị một quản sự giẫm lên, gân xanh nổi đầy trán, đôi mắt ngập tràn căm hận, như muốn nhỏ máu đến nơi rồi.
Nhưng đúng lúc này, gã lại nghe thấy một tiếng hô từ rất xa: “...Hộ giá.”
Âm thanh này mạnh mẽ lại dứt khoát, như một thanh rìu lớn xé toạc tấm màn hỗn độn, mở ra một đường sáng cho ánh mặt trời soi rọi.
Thanh niên theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy nơi xa đó có một luồng khí bùng nổ, vụn gỗ bay tán loạn. Mà nơi trung tâm của luồng khí ấy, có một người với áo bào tung bay, tóc đen phấp phới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang, khiến cho hồn phách gã không khỏi chấn động mãnh liệt.
Đó là ai? Tại sao gã không dám đối diện với ánh mắt ấy? Đây chính là tiên nhân chân chính sao?
Đúng lúc này, người kia giơ ra một lóng tay, cái bóng đang quỳ cạnh y lao vυ't như một mũi tên rời cung, bắn về phía này. Mà tên quản sự mới vừa giẫm lên gã lại bỗng trở nên yếu ớt như một con kiến dưới bóng đen ấy.
Thanh niên ý thức được rằng - đây mới là một tu sĩ chân chính. So với người này, hai tên quản sự cũng chỉ là phàm nhân yếu đuối mà thôi. Vậy thì người có thể điều khiển một tu sĩ như thế này, rốt cuộc là nhân vật thế nào đây?
Cả người gã chấn động, không khỏi đưa mắt một lần nữa nhìn về phía người kia. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của đối phương, cái thứ áp lực khủng khϊếp khiến gã không dám mở mắt lại ập đến. Gã có chút phát run - Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là uy áp trong truyền thuyết sao?
*
Thực ra, cái gọi là ánh mắt lạnh nhạt kia chính là do sau khi hét to hai câu khẩu hiệu sến súa kia, linh hồn của Trì Nhất Huyền đã vỡ tan vì xấu hổ, nên ánh mắt của y mới trống rỗng đến vậy.
Còn cái gọi là uy áp khiến thanh niên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, thực chất chỉ là do gã bị kỹ năng "Linh hồn Bá Nhạc" khóa định mục tiêu mà thôi. Tuy nhiên, thanh niên này lại không biết điều đó, vì thế trong mắt gã, Trì Nhất Huyền trở thành một vị tu sĩ mạnh mẽ đến mức gã không thể nhìn thẳng.
[Căn cứ địa ban đầu đã được thiết lập thành công. Từ giờ trở đi, ngài có được toàn quyền sở hữu đối với mảnh đất này.]