Ban đầu cô còn nghĩ nếu thật sự phải gặp mặt, chắc chắn sẽ hơi ngại ngùng.
Trả lời tin nhắn xong, Thang Ninh vừa hay đi đến quầy lễ tân thì thấy nhân viên lễ tân đang nâng niu một món đồ trên tay giống như đang nâng niu báu vật vậy.
Thang Ninh hỏi: "Xin lỗi, vừa nãy có ai gửi đồ cho tôi không?"
"Là cái này phải không ạ?" Nhân viên lễ tân chỉ vào thứ đang ôm trong lòng, mắt lập tức sáng lên.
"Hình như là phải, cảm ơn." Thang Ninh đưa tay về phía cô ấy, nhưng đối phương lại không có ý định đưa đồ cho cô.
Nhân viên lễ tân ôm ngực, vẻ mặt như vừa bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng: "Vừa nãy anh chàng gửi đồ đẹp trai quá đi!!! Là ai vậy?"
Âm lượng của nhân viên lễ tân đã lớn đến mức thu hút sự chú ý của những người đi ngang qua.
Thang Ninh hạ giọng nói: "Là anh trai của bạn tôi..."
"Trời ơi đẹp trai quá!!!" Nhân viên lễ tân lại siết chặt món đồ Cố Ngộ vừa đưa cho cô, "Đúng chuẩn gu của em luôn!"
Thang Ninh không có hứng thú nghe tâm sự của cô ấy, chỉ muốn nhanh chóng lấy đồ, còn rất nhiều việc chưa làm xong đang chờ cô.
Thang Ninh liếc nhìn đồng hồ, tuy kiên nhẫn đã cạn kiệt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Cái đó, có thể đưa đồ cho tôi được không? Cảm ơn."
"Ồ ồ!" Nhân viên lễ tân đưa đồ cho Thang Ninh, khi Thang Ninh nhận lấy định rút tay về thì phát hiện đối phương vẫn nắm chặt không buông, cô ấy thành khẩn cầu xin: "Cho em xin số liên lạc của anh ấy được không... Van chị đó!"
Thang Ninh thấy cô ấy có vẻ không đồng ý sẽ không buông tay, bèn qua loa đáp: "Tôi... cũng không thân lắm, để tôi hỏi giúp cho."
"Làm ơn đó! Nhất định phải hỏi được nha! Hạnh phúc cả đời của em giao phó cho chị rồi đó!" Nhân viên lễ tân chắp hai tay, vẻ mặt thành khẩn.
Thực ra Thang Ninh cũng không để tâm lắm đến chuyện cô lễ tân nói.
Ước chừng cô nàng chỉ nhất thời nổi hứng, vài ngày nữa sẽ quên ngay thôi.
Ai ngờ cô lễ tân bắt đầu tấn công dồn dập bằng đủ loại cách lấy lòng cô, nào là trưa mang trà sữa cho cô, nào là thỉnh thoảng lại đến chỗ cô hỏi han ân cần.
Tuy biết cô ấy làm vậy cũng có mục đích, nhưng Thang Ninh thật sự không thích nhận ân huệ của người khác.
Sáng hôm sau Thang Ninh mang cà phê cho cô ấy, nào ngờ buổi trưa cô ấy lại mang cho Thang Ninh một cái bánh gato đang hot trên mạng, còn tiện thể gửi cho Thang Ninh một biểu tượng cảm xúc "cô hiểu mà".
Thang Ninh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhắn tin hỏi Cố Lê trước.
Chanh: [Lễ tân bên mình muốn xin WeChat của anh cậu.]
Lê: [Cậu nói với tớ làm gì? Anh tớ là để cậu đem ra khoe khoang à?]
Thang Ninh đang uống nước bị sặc: [Không phải, tớ chưa cho, tớ có nên cho không?]
Lê: [Tùy cậu thôi, hỏi tớ làm gì.]
Thang Ninh phân tích rất khách quan về tình cảnh hiện tại của mình: [Dù sao cũng là đồng nghiệp, ngày nào cũng gặp mặt, nếu không cho cô ấy chắc sẽ bị nói là keo kiệt, nhưng tớ sợ cho rồi lại làm phiền anh cậu...]
Vốn nghĩ Cố Lê ít nhiều cũng sẽ giúp cô giải quyết nỗi lo này, ai ngờ đối phương lại bất ngờ thốt ra một câu: [Vậy cậu thấy anh tớ đẹp trai không?]
Thang Ninh nhìn màn hình ngây người.
Cô thành thật trả lời: [Không gặp, anh ấy đưa đồ cho lễ tân rồi đi luôn.]
Cố Lê: [!!! Vô trách nhiệm vậy!!!]
Thang Ninh phát hiện chủ đề đã bị lệch hướng, vội vàng kéo về đúng đường ray: [Vậy tớ có nên cho không?]
Lê: [Cậu đi hỏi anh ấy đi, dù sao ngáng đường tình duyên của người khác sẽ bị trời đánh.]
Thang Ninh: "..." Được rồi, quả bóng đá vòng quanh thế giới cuối cùng vẫn lăn về chân mình.
Sau một phút đấu tranh tư tưởng, Thang Ninh vẫn quyết định đi hỏi Cố Ngộ.
Dù sao mình cũng chỉ là người truyền lời, nhỡ đâu hai người thật sự có cơ hội phát triển.
Nói không chừng còn là se duyên cho người ta.
Thang Ninh chuyển sang WeChat trên máy tính, nhấp vào ảnh đại diện của Cố Ngộ.
Suy nghĩ hồi lâu rồi gõ một dòng chữ: [Anh trai của Cố Lê, có một chuyện hơi đường đột, hôm qua anh mang đồ đến cho cô lễ tân bên em, cô ấy muốn xin phương thức liên lạc của anh, em đưa WeChat của anh cho cô ấy được không?]
Chờ hơn một tiếng đồng hồ, Cố Ngộ vẫn chưa trả lời.
Thang Ninh lòng như tro tàn, cảm thấy Cố Ngộ nhất định là cho rằng mình phiền phức, tự tiện, làm lố, cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên cố ý không trả lời.
May mà sau này cũng sẽ không có gì giao thiệp, cùng lắm thì từ nay về sau trở thành người chết trên WeChat vậy.
Mà lúc bấy giờ, Cố Ngộ vừa mới kết thúc một cuộc họp video.
Muốn lướt điện thoại xem tin tức thư giãn một chút, lại bất ngờ nhìn thấy tin nhắn WeChat của Thang Ninh.
Thực ra việc có người thông qua người khác hỏi xin số điện thoại của anh không phải là hiếm, phần lớn thời gian vì nể mặt bạn bè, anh đều lịch sự đồng ý kết bạn.