Không Thể Động Lòng

Chương 18

Thang Ninh cảm thấy nếu bây giờ không kết bạn với người ta thì thật sự là quá bất lịch sự.

Cô đồng ý lời mời kết bạn của Cố Ngộ, chủ động nhắn tin.

Chanh: [Xin chào, tôi là bạn tốt của Cố Lê.]

Tin nhắn vừa gửi đi, liền nghe thấy tiếng điện thoại rung lên từ bàn bên cạnh.

Liếc mắt thấy đối phương cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ vài chữ.

Vừa lúc đối phương đặt điện thoại xuống, cô nhận được tin nhắn trả lời.

Mint: [Xin chào, tôi là anh trai của Cố Lê.]

Thang Ninh đang vắt óc suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì chàng trai bàn bên lại cầm điện thoại lên gõ chữ.

Lúc này trên màn hình của Thang Ninh hiện lên dòng chữ [Đối phương đang nhập...].

Cùng lúc chàng trai bàn bên đặt điện thoại xuống, cô nhận được tin nhắn trả lời.

Mint: [Khi nào rảnh, tôi sẽ mang đồ đến cho em.]

Thang Ninh không muốn làm phiền người ta phải chạy một chuyến, liền trả lời: [Không sao, em sẽ đến lấy.]

Điện thoại của chàng trai bàn bên lại rung lên.

Thang Ninh cảm thấy thời điểm này cũng quá trùng hợp, nếu không biết còn tưởng hai người đang nhắn tin với nhau...

Còn Cố Ngộ lúc này đang đau đầu suy nghĩ nên trả lời thế nào, hoàn toàn không chú ý đến sự "trùng hợp" đang diễn ra.

Vừa rồi Cố Lê đã dặn dò Cố Ngộ, nói nhà Thang Ninh ở khá xa, cô gần đây đang bận xử lý một tài liệu nên cuối tuần không rảnh, còn dặn đi dặn lại anh nhất định phải tự mình đưa đến.

Cố Ngộ suy nghĩ một chút rồi trả lời:[Cuối tuần tôi vừa hay phải ra ngoài, tiện đường mang qua.]

Gửi xong lại cảm thấy đến tận nhà người ta đưa đồ có vẻ không thích hợp lắm, anh chợt nhớ ra trước đây Cố Lê hình như có nhắc đến chỗ làm của cô ở gần trung tâm thành phố, liền thêm một câu: [Hoặc là thứ Hai khi đi làm tôi mang đến công ty cho cô, hôm đó tôi sẽ đến trung tâm thành phố.]

Gửi xong tin nhắn này, Cố Ngộ liền bưng đĩa rời khỏi chỗ ngồi.

Chanh: [Vậy phiền anh rồi, công ty em ở văn phòng luật HW.]

Sau khi Thang Ninh gửi tin nhắn xong mới nhận ra lần này bàn bên cạnh không rung lên.

Vừa rồi trùng hợp đến mức kỳ lạ, cô tò mò muốn liếc nhìn, thì phát hiện đối phương đã rời đi.

Thang Ninh nhìn thấy bóng lưng đang trả khay của anh.

Vóc dáng và chiều cao này, trông có chút quen mắt.

Hình như đã gặp ở đâu rồi.

Chỉ thấy đối phương đặt đĩa xong, liền móc điện thoại từ trong túi quần ra rồi cúi đầu gõ vài chữ.

Hai giây sau, điện thoại nhận được hồi âm.

Mint: [Được, thứ Hai gặp]

Hôm nay Cố Ngộ tăng ca khá muộn, lúc về nhà thì Cố Lê đã đi teambuilding.

Cô ấy để lại một cái túi trên bàn anh, Cố Ngộ cầm lên ước lượng, cảm giác giống như sách.

Nói chung, thời gian và địa điểm làm việc của Cố Ngộ khá linh hoạt, đôi khi phải gặp khách hàng ra ngoài vài tiếng không ở công ty cũng là chuyện thường, không cần chấm công hay báo cáo với ai.

Dù sao, những người có thể làm đến vị trí quản lý cấp cao như Cố Ngộ, đã là cộng đồng lợi ích với công ty, tự nhiên không bị và cũng không cần bị công ty ràng buộc quá nhiều.

Sáng thứ Hai, Cố Ngộ gửi tin nhắn cho Thang Ninh, hỏi khoảng 10 giờ đến có tiện không.

Thang Ninh nói lúc đó cô chắc đang họp, đến nơi thì gọi điện trực tiếp cho cô, cô sẽ ra lấy.

Cố Ngộ đến công ty của Thang Ninh trước 10 giờ, ở quầy lễ tân dưới lầu chỉ cần xuất trình chứng minh thư đã nhận được một thẻ ra vào tạm thời.

Cô lễ tân dưới lầu khi đăng ký cứ liếc nhìn Cố Ngộ không ngừng.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người đàn ông ngay cả ảnh chứng minh thư cũng đẹp trai như vậy, Cố Ngộ nhận thẻ xong liền lên lầu.

Đến cửa văn phòng luật HW, anh lấy điện thoại ra định liên lạc với Thang Ninh.

Lúc này, cô lễ tân vừa nhìn thấy anh, liền niềm nở chào hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh tìm ai ạ?"

"Ồ, tôi đến giao đồ." Cố Ngộ thấy trong phòng họp lớn có khá nhiều người đang họp, nghĩ thầm vẫn là không nên làm phiền Thang Ninh, liền đặt đồ lên bàn, "Tôi để ở đây, lát nữa cô ấy sẽ đến lấy."

"Vâng, xin hỏi là của luật sư nào ạ? Tôi sẽ báo cho cô ấy!" Ánh mắt cô lễ tân nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ.

Cố Ngộ ngẩn người, lại quên hỏi tên Thang Ninh mất rồi, anh giả vờ bình tĩnh đáp: "Là bạn của bạn tôi, tôi chỉ giúp chuyển đồ thôi, cô ấy biết."

"Ồ ồ, vâng ạ!"

Cô lễ tân tiễn Cố Ngộ rời đi, trong tay vẫn ôm chặt đồ anh mang đến.

Sợ lúc cô ấy không có ở đây, có người lấy mất đồ rồi không thể truy tìm được soái ca đến từ phương nào, đến nỗi không dám đi vệ sinh.

Trong lúc họp, vì quá tập trung nên Thang Ninh quên mất xem điện thoại. Họp xong mới nhớ đến Cố Ngộ, mở điện thoại ra liền thấy một tin nhắn.

Mint: [Đoán em đang họp, không làm phiền nữa, đồ tôi gửi ở quầy lễ tân rồi]

Thang Ninh trả lời một câu cảm ơn, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.