Lữ Mẫn nghiêm giọng: "Đồng chí tiểu Tần, với tư cách là viện trưởng trạm y tế, tôi kiên quyết phản đối đề xuất của cô."
Bà tuyệt đối không thể để Tần Thư lấy cơ thể của Tạ Lan Chi ra làm trò đùa.
Tần Thư mỉm cười hiền hòa, không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên người Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi nhìn xuống chân trái bó bột, đang đặt trên giường bệnh.
Anh không để Tần Thư phải đợi lâu. Ngẩng đầu lên, anh đưa ra câu trả lời: “Được."
Giọng nói trầm khàn, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Ánh hoàng hôn màu cam hắt vào từ cửa sổ, phủ lên người đàn ông một lớp ánh sáng ấm áp, nhưng thân hình anh lại toát ra cảm giác mong manh, như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Đôi mắt đẹp của Tần Thư hơi cong lên, nụ cười trên mặt cô không cách nào che giấu được.
"Lan Chi!"
Lữ Mẫn lao đến giường bệnh, đau lòng nhìn anh.
Tạ Lan Chi chỉ dùng một câu nói để ngăn bà lại:
"Dì Mẫn, cô ấy là cháu gái của ân nhân đã từng cứu cha của con năm xưa, cũng là người thừa kế y thuật nhà họ Tần."
Lữ Mẫn không thể tin nổi, quay đầu nhìn Tần Thư – cô gái trẻ trung xinh đẹp như hoa trước mặt.
Thế ngoại cao nhân thần bí mà cha của Tạ Lan Chi vẫn hay nhắc đến, hóa ra lại là cô gái này.
Nhiều người vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với “cao nhân” trong lời kể của ông ấy.
Năm xưa, chồng của Lữ Mẫn từng ở chung một đội với cha Tạ, ông rất rõ rằng khi đó cha của Tạ thực sự đã ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi biết thân phận của Tần Thư, Lữ Mẫn lập tức thay đổi thái độ từ cảnh giác và nghi ngờ trước đó sang vẻ nghiêm túc, nắm chặt tay Tần Thư.
“Con à, con thật sự chắc chắn có thể chữa khỏi cho Lan Chi sao?”
Tần Thư vẫn cầm trong tay cây kim bạc đáng sợ, lo sẽ làm tổn thương Lữ Mẫn nên khẽ đẩy tay bà ra, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.
“Tôi đã nói rồi, cho tôi một tháng, tôi sẽ khiến Tạ Lan Chi hồi phục như trước.”
Lữ Mẫn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng bình thản của cô, không hiểu sao lại tin thêm vài phần.
Tạ Lan Chi bất ngờ lên tiếng: “Dì Mẫn, con muốn nói riêng với cô ấy vài câu.”
“Được thôi.”
Lữ Mẫn cùng A Mộc Đề rời khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Tần Thư và Tạ Lan Chi.
Tần Thư bước đến bên giường, nhắc nhở: “Sắp tới có thể hơi đau một chút, anh cố chịu đựng nhé.”
Quá trình trị liệu đã bắt đầu, không thể bỏ dở giữa chừng.
Nếu không, không chỉ công cốc mà còn gây thêm tổn thương.
“Ừm.”
Tạ Lan Chi nhìn cây kim bạc dài hơn mười centimet, phát ra giọng mũi trầm nặng.
Khi Tần Thư tiến lại gần, một mùi hương nhè nhẹ từ cơ thể cô ùa tới, hương thơm quyến rũ tràn ngập khứu giác của Tạ Lan Chi.
Đây là lần đầu tiên anh ở gần một người phụ nữ đến vậy, toàn thân bỗng trở nên khó chịu.
Tần Thư nhanh chóng đâm cây kim bạc trong tay vào các huyệt đạo trên cơ thể của Tạ Lan Chi.
Đúng là rất đau!
Khoảnh khắc cây kim bạc xuyên vào cơ thể, bàn tay Tạ Lan Chi siết chặt lấy ga giường trắng.
Cả người anh căng cứng, cơ bắp co thắt vì cơn đau, không ngừng run rẩy.
Các khớp ngón tay vì siết quá mạnh mà trở nên trắng bệch, tựa như muốn xé nát tấm ga giường.
Cơn đau kéo dài khá lâu mới dần thuyên giảm.
Cơ thể Tạ Lan Chi bắt đầu nóng lên, các lỗ chân lông đều giãn ra, cảm giác thoải mái vô cùng.
Kể từ khi bị thương nặng một tuần trước, ngày nào anh cũng chịu đựng sự giày vò của đau đớn, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự nhẹ nhõm trước kia.
Tạ Lan Chi mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm dừng lại trên người Tần Thư đang ngồi trước giường bệnh.
Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi: “Cô muốn gì?”
Giọng điệu nghiêm trọng pha lẫn nghi hoặc, nhưng lại có chút chắc chắn.