Lữ Mẫn thấy cơ thể của Tạ Lan Chi đã có chút chuyển biến tốt hơn, liền vội vàng bước lên ngăn cản.
"Đồng chí Tần Thư, không thể châm thêm nữa!"
"Lan Chi đã tỉnh rồi, cho cậu ấy uống thuốc giảm đau thì sẽ nhanh chóng khỏi thôi." Lữ Mẫn cầm viên thuốc màu trắng trong tay, nhanh chóng bước về phía người đang nằm trên giường bệnh.
Tần Thư mắt nhanh tay lẹ lấy viên thuốc từ lòng bàn tay của bà, đưa lên mũi ngửi thử.
"Đây là Conapadine à?"
Lữ Mẫn nhìn Tần Thư bằng ánh mắt nghi hoặc: "Làm sao cô biết?"
Ý thức được mình đã buột miệng, trong lòng Tần Thư giật mình, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ nhún vai một cách tự nhiên.
Cô đưa tay chỉ vào chiếc lọ thuốc màu vàng trong suốt, có nhãn ghi bằng tiếng Anh trên bàn cạnh giường bệnh.
"Trên đó có ghi tên thuốc, tôi nhìn thấy thôi."
Lữ Mẫn ngữ khí sắc bén hỏi lại: "Cô biết ngoại ngữ?"
Đôi mắt Tần Thư lóe lên, rồi khiêm tốn đáp: "Chỉ biết chút ít thôi."
Dù là Tạ Lan Chi hay Lữ Mẫn, dường như cả hai đều có sự đề phòng rất mạnh mẽ đối với cô.
Cảm giác này thật kỳ lạ, khiến Tần Thư – người vừa tái sinh – có chút không quen.
Lữ Mẫn định nói gì đó, nhưng Tần Thư đã đưa viên thuốc trong tay về phía bà.
"Loại thuốc này thuộc nhóm dược phẩm thần kinh, có nguy cơ gây nghiện, đặc biệt là với một người quân nhân như Tạ Lan Chi, việc sử dụng lâu dài sẽ để lại hậu quả khó lường."
"Không thể nào!" Lữ Mẫn lập tức lớn tiếng phản bác.
Conapadine là thuốc giảm đau nhập khẩu, có hiệu quả rất tốt, giúp bệnh nhân nhanh chóng cảm nhận tác dụng.
Tần Thư đặt viên thuốc lại vào tay Lữ Mẫn, giọng điềm tĩnh: "Sự thật thế nào tôi không thể khẳng định, chỉ là một lời khuyên thôi."
Cô quay sang nhìn Tạ Lan Chi, người không biết đã tỉnh lại từ khi nào, rồi khẽ lắc lắc những cây kim bạc trên tay mình.
"Có muốn tiếp tục không?"
Tạ Lan Chi cúi đầu nhìn những cây kim xuyên qua da, đâm vào thịt trên cơ thể mình, sau đó lại nhìn những cây kim bạc sắc lạnh trên tay Tần Thư.
Anh cất giọng khàn khàn: "Chỉ để giảm đau thôi sao?"
Nụ cười trên gương mặt Tần Thư càng sâu hơn, như thể cuối cùng cô đã gặp được người hiểu chuyện.
"Đương nhiên không chỉ có giảm đau. Với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, khí huyết đình trệ, kinh mạch tắc nghẽn, mỗi lần nội tạng xuất huyết nghiêm trọng, cơn đau sẽ như xé nát tâm can.
“Bằng phương pháp Cửu Chuyển Kim Châm, tôi sẽ châm chính xác vào ba trăm sáu mươi huyệt đạo trên cơ thể, giúp khai thông kinh mạch toàn thân, kích hoạt sự lưu thông khí huyết, loại bỏ khí độc bị ứ đọng trong cơ thể.”
"Ba trăm sáu mươi huyệt đạo?!"
Lữ Mẫn hốt hoảng kêu lên: "Chẳng phải như thế sẽ biến người thành cái rổ sao!"
Sắc mặt A Mộc Đề cũng tái mét, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tần Thư.
Chỉ có sắc mặt tái nhợt của Tạ Lan Chi là không đổi, đôi mắt đen tuyền đầy tĩnh lặng, ánh nhìn sắc bén chiếu thẳng vào Tần Thư.
Anh chỉ hỏi một câu: "Có thể chữa đến mức nào?"
Khóe môi Tần Thư nhếch lên, tự tin và kiên định đáp: “Một tháng, tôi có thể khiến anh hồi phục hoàn toàn. Anh có dám đặt cược không?"
Cô tin rằng Tạ Lan Chi sẽ hiểu lời cô.
Ba mươi năm trước, ông nội cô có thể cứu sống cha của Tạ Lan Chi, người từng bị thương nặng đến mức không ai nghĩ có thể qua khỏi.
Cô là truyền nhân đời thứ 38 của nhà họ Tần, với kinh nghiệm hai đời hành nghề y, hoàn toàn có thể giúp Tạ Lan Chi bình phục.
Nghe lời khẳng định này, trong mắt A Mộc Đề lóe lên chút nghi ngờ.
Một cô gái trẻ như vậy, thật sự có thể chữa lành cho Đoàn trưởng sao?
Lữ Mẫn là người hiểu rõ tình trạng cơ thể của Tạ Lan Chi lại càng không thể tin được.
——
Mấy bồ đề cử cho tui đi, tui có động lực ra nhiều chương hơn nè, yêu mấy bồ nhiều!!