Đây không phải lần đầu tiên anh gặp cô.
Lần đầu tiên gặp Tần Thư, cô đang chăm chú băng bó vết thương cho một đặc vụ bị bắt vì trộm cắp tình báo.
Khi đó Tạ Lan Chi đang thực hiện nhiệm vụ, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh đã đưa cô vào phòng thẩm vấn để điều tra ngay lập tức.
Lần thứ hai gặp lại.
Tạ Lan Chi hộ tống một nhà khoa học quan trọng, đi ngang qua đồn công an tại một thị trấn nhỏ. Anh thấy Tần Thư, khi đó tóc tai rối bù, ánh mắt sắc như dao, vừa đánh nhau với một đám lưu manh.
Cô bé nhìn có vẻ nhỏ tuổi, nhưng dù bị tấn công bởi đám lưu manh, cô vẫn không chịu thua.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa người cần bảo vệ, Tạ Lan Chi quay lại tìm cô thì biết được cô đã bị người khác dẫn đi mất.
Hiện tại, đây là lần thứ ba họ gặp nhau.
Trước ngày hôm nay, Tạ Lan Chi không ngờ cô gái từng bị nghi ngờ là đặc vụ lại là cháu gái của Tần lão.
“Cô gái này đúng là xinh đẹp hiếm có. Cháu chính là đồng chí Tần Thư, phải không? Mau vào đây.”
Vừa nhìn thấy Tần Thư, Lữ Mẫn liền kinh ngạc trước vẻ đẹp rực rỡ, quyến rũ của cô.
Hoàn hồn lại, bà chủ động tiến tới, nhiệt tình kéo tay Tần Thư dẫn đến giường bệnh.
Tần Thư tiến gần hơn, tỉ mỉ quan sát cơ bụng chi chít sẹo của Tạ Lan Chi.
Những cơ bắp rắn chắc ấy khiến cô không khỏi muốn đưa tay sờ thử một lần.
Ánh mắt Tạ Lan Chi lướt theo tầm nhìn của cô, thấy mình ăn mặc không chỉnh tề, anh lập tức đưa tay kéo lại vạt áo.
Nhưng Tần Thư nhanh tay giữ lấy cổ tay anh, dùng một chút lực khéo léo, giữ chặt tay anh.
“Cơ thể anh hiện tại nội tạng tổn thương nghiêm trọng, cơ thể bị khô nóng, dễ hấp thụ hơi lạnh. Không nên mặc quá kín mít.”
Bàn tay cô lặng lẽ di chuyển, chạm lên mạch tay anh, không vội buông ra.
Tạ Lan Chi nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng trẻo, mềm mại, không xương đang đặt trên cổ tay mình.
Giọng anh khàn khàn, mang theo vài phần xa cách: Cô sờ đủ chưa?”
“Chưa đâu.”
Tần Thư giữ nét mặt bình thản, trái tim không hề xao động, dáng vẻ tự nhiên điềm tĩnh.
Cô buông cổ tay của Tạ Lan Chi, rồi chuyển sang bắt mạch ở cổ tay còn lại của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Lan Chi chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đuôi đôi mắt phượng dài sắc sảo thoáng ửng đỏ.
Chỗ da thịt bị chạm vào như bị thiêu đốt.
Ngay lúc Tạ Lan Chi chuẩn bị gạt tay Tần Thư ra, cô đã buông tay trước. Đôi môi đỏ nhẹ nhàng mím lại, vẻ mặt trầm ngâm.
Thương thế của Tạ Lan Chi tốt hơn so với dự đoán của cô một chút, nhưng cũng không thể gọi là tốt.
Cơ thể tàn tạ, yếu ớt không chịu nổi một đòn, chỉ cần bất cẩn là có thể mất mạng.
Nếu là kiếp trước, ở giai đoạn này, e rằng Tần Thư cũng đành bó tay chịu trận. Việc kéo dài mạng sống cho Tạ Lan Chi được một năm rưỡi đã là cực hạn.
Nhưng bây giờ, cô đã có kinh nghiệm mấy chục năm hành nghề y.