Trong tình trạng y học cũng không thể cứu chữa, ý chí sinh tồn của Tạ Lan Chi rất quan trọng. Đó là hy vọng cuối cùng của anh. Nếu dễ dàng từ bỏ, chẳng khác nào tìm đến cái chết.
Tạ Lan Chi cụp mắt xuống, giọng yếu ớt bất ổn: "Sao phải làm lỡ dở đời cô gái trong sáng ấy."
Lữ Mẫn run rẩy môi nói: "Cuộc hôn nhân của hai người là do cha mẹ sắp đặt, tổ chức cũng đã đóng dấu xác nhận đơn đăng ký kết hôn rồi."
Hiện giờ Tạ Lan Chi đang được duy trì mạng sống nhờ vào những loại thuốc đặc trị quý giá. Lữ Mẫn hy vọng rằng Tần Muội có thể đánh thức ý chí sinh tồn của anh, làm anh có thêm nghị lực sống.
Một chiến sĩ dũng mãnh, còn rất trẻ, không nên để cuộc đời kết thúc như vậy.
Tạ Lan Chi cương quyết, giọng vô cùng nặng nề: "Sống có thể ích kỷ, nhưng không thể hại người. Cưới tôi xong rồi lại thành góa phụ, đời cô ấy sẽ hỏng cả."
Lữ Mẫn làm sao không biết rằng, nếu anh qua đời, cô gái tên Tần Thư kia sẽ trở thành góa phụ. Sau này Tần Thư muốn tái giá, sẽ rất khó khăn.
Nhưng con người ai cũng có lòng riêng.
"Báo cáo!"
Tiếng nói to rõ của A Mộc Đề vang lên từ ngoài phòng bệnh.
Tần Thư vừa đi đến cửa phòng bệnh cùng A Mộc Đề, liền tình cờ nghe thấy một đoạn lời nói của Tạ Lan Chi.
Không thể phủ nhận, chỉ dựa vào giọng điệu trong câu nói vừa rồi, dù chưa gặp mặt, Tần Thư đã nảy sinh chút thiện cảm đối với người đàn ông này.
Chỉ là giọng nói của Tạ Lan Chi khàn đặc, nặng nề, mỗi chữ thoát ra đều ngắt quãng, hơi thở đứt đoạn, không đều.
Như ngọn nến tàn trong gió, lúc sáng lúc tắt.
Nghe tiếng thở của anh, Tần Thư lập tức nhận ra tình trạng sinh lực của người đàn ông đã suy kiệt nghiêm trọng, khí phổi suy yếu, không còn sống được lâu.
Khi tiếng báo cáo ngoài cửa vang lên, Tạ Lan Chi và Lữ Mẫn đồng thời quay đầu lại, thấy Tần Thư đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Cô gái nhỏ có gương mặt tinh tế với từng đường nét hoàn mỹ, đôi môi đỏ thắm quyến rũ vô cùng. Đuôi mắt hơi nhếch lên mang nét phong tình khiến người khác như bị hút hồn.
Eo thon có thể nắm gọn trong tay, vòng một đầy đặn dường như sắp bật ra, lớp áo rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người nóng bỏng.
Vẻ ngoài này, kết hợp với vóc dáng gợi cảm, khiến người khác nhìn qua thôi đã thấy huyết mạch sôi trào.
Đôi mắt đen láy sáng ngời của Tần Thư nhìn về phía Tạ Lan Chi đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt, uể oải không có sức sống.
Đầu anh được quấn băng đầy máu đỏ chói mắt. Nửa gương mặt lộ ra với những đường nét anh tuấn, không khó để nhận ra anh là một mỹ nam.
Ước chừng anh cao khoảng 1m9, chân dài miên man, phần áo bệnh nhân mở ra để lộ một hàng cơ bụng 8 múi săn chắc, đều đặn.
Với điều kiện thể chất ưu việt như thế, Tạ Lan Chi quả thực có thể gọi là cực phẩm nhân gian.
Đôi mắt lạnh lùng, vô cảm của Tần Thư thoáng lóe lên một tia sáng rực rỡ.
Đúng là một người đàn ông có sức hút!
Ánh mắt cô hơi nâng lên, chạm vào đôi mắt mang đầy tính xâm lược, tràn ngập sự tò mò và hoài nghi của anh.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thư, sắc mặt Tạ Lan Chi khẽ thay đổi, ánh mắt trở nên thâm trầm.